Cố Hoa Tử gãi gãi đầu: "Đúng thế.
Cha con nghe nói các con bị bắt nạt, nên đi tìm bác dâu hai con tính sổ.
Nhưng mà chia nhà cũng tốt, về sau mỗi ngày đều sẽ tốt hơn." Nói xong, cũng không chờ An An đặt thêm câu hỏi, ông ta vô cùng lo lắng đi ra khỏi phòng.Cố An An nhảy xuống giường lấy một miếng bánh đưa cho Cố Tùng Tùng rồi xỏ dép lê vào: "Tùng Tùng, đi nào, mau về nhà thôi, cha trở về rồi.""Bán Hạ, số bánh xốp còn lại đều cho cậu đấy."Bán Hạ đang nhai nhóp nhép, nghe thấy lời dặn dò của Cố An An thì ngẩng đầu lên: "Tớ giữ lại cho Tùng Tùng hai miếng.
Các cậu mau về đi, đến trưa nhớ phải quay lại đây ăn cơm đấy." Nghe giọng điệu của cha cô ta, hình như buổi trưa có đồ ăn ngon.Tâm tư của Cố An An đâu còn đặt trên chuyện ăn uống nữa, cô kéo em trai chạy vội về nhà.Chờ cô đến nơi, nhà này đã sắp chia xong rồi.Bên trong nhà chính, trưởng lão trong tộc họ Cố đang ngồi ở vị trí chủ vị, Cố Vệ Cường gọi ông cụ một tiếng ông chú.Ngồi thấp hơn một bậc là ông nội Cố và Chu Ái Cúc.Bốn đứa con của nhà họ Cố chia ra ngồi hai bên.
Đúng rồi, ở riêng là chuyện lớn, nên Cố Vệ Cường cố ý đến thị trấn gọi Cố Vệ Dân quay về.Tuy rằng ông Ba nhà họ Cố - Cố Vệ Dân ở rể nhà họ Lý, nhưng tốt xấu gì cũng là một thành viên của nhà họ Cố, lúc ở riêng, tài sản cũng phải chia cho ông ta một phần.Đây là lần đầu tiên Cố An An nhìn thấy chú Ba của mình.
Khác với cha già cao lớn uy vũ của cô, chú Ba nhìn có chút thư sinh.Cả người chú Ba thoạt nhìn trong sạch, thuần khiết, nếu nói đây là người dạy học chứ không phải thợ mộc khéo cô cũng tin sái cổ.
Nói đúng hơn thì, mặt mũi của Cố Thư so với chú Ba không khác gì khắc ra từ một khuôn.Nhìn thấy ánh mắt của Cố Vệ Cường nhìn lại đây, Cố An An giống như con thú non chưa dứt sữa, bổ nhào vào lòng Cố Vệ Cường, giọng điệu mềm mại: "Cha." Gọi xong, nước mắt lập tức rơi xuống.
Cố Vệ Cường làm gì còn giữ được dáng vẻ hung dữ như vừa này, vẻ mặt ông dịu xuống: "Lớn thành thiếu nữ rồi, mà sao vẫn hay khóc nhè giống trẻ con thế?""Sao con không ở nhà chú Hoa Tử ăn cơm đi?""Con chờ cha, cả nhà chúng ta phải ăn cơm cùng nhau.""Đúng vậy, Tùng Tùng cũng muốn chờ cha cùng ăn cơm."Cố Vệ Cường dỗ dành hai đứa con nhà mình xong mới quay đầu lại, nhìn về phía trưởng lão trong tộc đang ngồi ở vị trí chủ vị: "Chú Bảy, cứ làm theo những gì chúng ta vừa bàn bạc đi thôi, căn nhà này chia đều cho bốn anh em chúng cháu, mỗi người một gian." Những thứ nên là của ông, ông sẽ không nhường cho người khác nữa.
Cuối cùng ông cũng xem như triệt để hiểu được cái gì gọi là tôi xem anh là anh em, anh lại xem tôi chẳng khác gì người ngoài.Ông chú Bảy rít một ngụm thuốc lào, rồi lấy tẩu thuốc gõ gõ vào mép bàn, gật đầu nói: "Căn Sinh, cháu còn muốn nói gì nữa không? Hai người già các cháu muốn sống cùng đứa nào?"Cố Căn Sinh là tên của ông nội Cố, lúc này đây cả người ông cụ đều không thoải mái.
Xem như ông cụ đã hiểu rõ, con lớn không cần cha, trong bốn đứa con, chỉ có mỗi thằng Hai là một lòng với ông cụ, nên ông cụ nói: "Cháu ở cùng thằng Hai."Lúc này sắc mặt Cố Vệ Phú mới tốt lên một chút.
Ông cụ đi theo ông ta, đồng nghĩa với việc mấy thứ mà anh em hiếu kính ông cụ đều rơi vào túi ông ta.
Không những thế, bây giờ ông cụ còn trẻ, vẫn có thể làm việc.Chu Ái Cúc nhìn mấy đứa con hiện tại đã mất đoàn kết, sống cùng đứa nào thì cũng không ổn.Bà khoát tay nói: "Lúc chia nhà thì giữ lại cho tôi một gian là được.
Tôi không sống cùng ai cả, chỉ ở một mình.
Sau này, hàng tháng mỗi đứa hiếu kính bố mẹ 5 đồng, bốn đứa tổng cộng được hai mươi đồng, tôi với ông cụ mỗi người mười đồng, vậy thì ai cũng có phần.
Nếu ông già đồng ý sống cùng thằng Hai thì tùy ý ông." Lần này lòng bà đã lạnh thấu.Ông nội Cố vừa nghe đã cứng cổ gào: "Bà già kia, bà nói hồ đồ ý đó? Không sống với thằng Hai bà còn muốn thế nào nữa?".