Cố An An vỗ về đứa nhỏ trong lòng, ý bảo cậu bé an tĩnh.Cô bước đi khập khiễng đến trước mặt Cố Uyển Uyển.
Tuy thân thể Cố Uyển Uyển không tốt, nhưng dáng vẻ đi đường lại tốt hơn Cố An An nhiều.Cố Vệ Cường ở bên cạnh thấy con gái cả thành như vậy, ông càng thêm kiên định chuyện ai được suất đi học hơn.
Tuy con gái cả ăn nói vụng về nhưng tính tình kiên định, ông thấy người có thể thi đại học cũng chỉ có thể là con gái cả, con gái út là người không thể chịu nổi chút khổ cực nào.Cố An An dùng đôi mắt đen nánh nhìn chằm chằm Cố Uyển Uyển, nhìn mãi cho đến khi chán thì mới lên tiếng: “Uyển Uyển, nếu em muốn suất đi học này thì cứ nói với chị, làm gì phải nhờ mẹ đến tìm chị.
Em xem, chị quỳ ở ngoài kia thật lâu mà cha và bà nội vẫn không đồng ý.
Em cần gì phải làm như vậy?”Khi cô nói những lời này, sắc mặt của những người xung quanh đều thay đổi.
Phương án lấy lui làm tiến này được mẹ Cố dạy khi Cố An An còn nhỏ.Ánh mắt của Chu Ái Cúc chứa đựng sự dò xét.
Dù sao cũng là người dạy học cả đời, đầu óc có tri thức nên cũng nghĩ nhiều một ít.Đường Lan Chi muốn nói đỡ cho con gái út thì bị chồng mình kéo lại.
Thấy sắc mặt của Cố Vệ Cường không được tốt, bà ta cũng không dám nói gì.Cố Uyển Uyển không có ai để nương tựa, chỉ có thể tự giải thích: “Chị, em không có.”Đứa nhỏ ở bên cạnh trợn mắt: “Chị có.
Em nghe chị và mẹ nói muốn giành suất đi học của chị cả!”Sắc mặt của Cố Uyển Uyển càng trắng bệch, giống như người quỳ ở bên ngoài mấy tiếng đồng hồ là cô ta chứ không phải Cố An An.Cố An An gằng từng chữ một, từng bước ép sát: “Uyển Uyển, nếu em nói với chị, cho dù chị có dập đầu với bà nội và cha thì chị cũng sẽ nhường vị trí này cho em.”Cố Vệ Cường và Chu Ái Cúc nhìn Cố An An với ánh mắt không tán đồng, nhưng cũng không che giấu sự đau lòng trong mắt.Cố Uyển Uyển ngồi phịch xuống ghế, dường như bị rút hết sức lực.
Mắt cô ta ngập nước, miễn cường cười: “Thành tích của chị tốt, là chị nên đến thị trấn học cấp III.”Có những lời này của Cố Uyển Uyển, trò khôi hài của ngày hôm nay xem như kết thúc.Còn suất đi học ở thị trấn thuộc về Cố An An.
Cô thở phào nhẹ nhõm, xem như qua được cửa ải này.Cô thấy sắc mặt của Cố Uyển Uyển càng lúc càng trắng thì thầm hoảng sợ.Đừng nói là cô ta sắp ngất đấy!Trước khi Cố Uyển Uyển ngất đi, Cố An An lại ngã xuống.
Tuy đứa nhỏ bên cạnh là con trai nhưng vẫn còn nhỏ, không thể đỡ được, cậu bé hét lên: “Cha, cha mau tới, chị của con ngất rồi.” Cố Tùng Tùng và Cố An An khá thân, mọi khi đều trực tiếp gọi chị, chỉ có khi Cố Uyển Uyên cũng có mặt thì mới gọi là chị cả.
Bây giờ cậu bé hốt hoảng qua nên chỉ gọi một tiếng chị.Cố Vệ Cường bước tới ôm lấy Cố An An vào giường lò ở phòng phía tây.Mà Cố Uyển Uyển chuẩn bị ngất thấy cảnh này bị chọc tức, cực tức ngẹn ở cổ họng làm cô ta khó chịu chết đi được.Giả vờ bất tỉnh là sở trường của cô ta, sao người chị đầu gỗ kia có thể trở nên khôn khéo như vậy? Là ảo giác của cô ta sao?Đường Lan Chi gọi vài tiếng thì Cố Uyển Uyển mới hồi phục tinh thần lại.
Cô ta dựa vào bả vai của Đường Lan Chi, tủi thân nức nở vài tiếng: “Mẹ, có phải chị không thích con hay không?”Nhìn dáng vẻ nhíu mày, hốc mắt ửng đỏ của con gái út, Đường Lan Chi cảm thấy lòng đau như cắt.
Bà ta quay đầu trừng mắt nhìn phòng phía tây, nói: “Nó dám? Nếu không phải do nó, sao cơ thể của con có thể yếu ớt như vậy? Đây là do chị cả của con nợ con.”Đường Lan Chi có ba đứa con, con cả Cố An An, con thứ Cố Uyển Uyển, con út Cố Tùng Tùng.
Cố An An là con cưng của nhà họ Cố, mẹ chồng của bà ta rất thích An An nên liền nhận nuôi cô.
Khi không phải nuôi con, Đường Lan Chi lại có đứa thứ hai, lại bởi vì Cố An An nên Cố Uyển Uyển mới thành trẻ sinh non.
Trong lòng Đường Lan Chi vốn có cây gai nên càng không muốn nuôi Cố An An.
Còn Cố Uyển Uyển mới sinh ta thì bà ta tự chăm sóc..