[Thập Niên 70] Kiều Tức Phụ

Chương 10: Muốn Ở Lại Nhà Họ Diệp Sao? (2)



Diệp Thanh Thủy đã suy nghĩ rất nhiều về kế hoạch lâu dài để kiếm tiền, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là chủ ý lúc đầu. Nhưng việc kinh doanh đầu năm nay không được gọi là kinh doanh mà được gọi là đầu cơ tích trữ. Một khi bị bắt, đó là một chuyện lớn sau song sắt tràn đầy nước mắt.

Cô phải đi thăm dò giá thị trường trước khi đưa ra dự định.

Ngày hôm sau, cuối tuần.

Diệp Thanh Thủy dự định đến huyện để thử vận may, cô đi bộ một kilomet mới lên xe, tiền xe là năm xu. Một xu làm khó anh hùng, khi Diệp Thanh Thủy móc tiền nhăn nhúm từ trong túi ra, hơi không nỡ, trong lòng cô nhanh chóng tính toán năm xu bằng một phần tư ký gạo.

Đã rất nhiều ngày mẹ chưa từng ăn cơm, đời trước Diệp Thanh Thủy đã quen với cuộc sống tốt đẹp và nuôi dưỡng ra một cơ thể bằng thịt mỏng manh, nên cô đành chịu đựng, lấy tiền lại.

“Xin lỗi, tôi không đặt xe.”

Nhân viên bán vé xe hơi mang vẻ mặt “Cô đùa giỡn tôi”, trơ mắt nhìn cô gái nhỏ tông cửa lao ra.

Khi đến xã cung ứng, sau lưng của Diệp Thanh Thủy đã bị mồ hôi làm ướt, da mặt bị ánh mặt trời chiếu đến nóng rát đau nhức. Mặc dù đang trên nguyên tắc keo kiệt, nhưng khi đến xã cung ứng, cô vẫn mua nửa ký bột mì. Một ít bột mì này vốn không chống đỡ được cái gì, nhẹ nhàng, nhưng Diệp Thanh Thủy nghèo, cô không có phiếu lương thực. Đại đội không phát phiếu lương thực, cuối năm công xã sẽ dựa vào số công điểm kiếm được để chia lương thực.

Sau khi cô mua bột mì, lại mua năm lạng đường, ba lạng dầu. Tổng cộng tốn hết năm hào tám xu. Sau khi Diệp Thanh Thủy mua xong thì trong lòng cô cũng sảng khoái hơn, ôm những thứ này giống như ôm tâm can bảo bối. Những thứ này chính là hy vọng kiếm tiền của cô để nuôi gia đình.

Sau khi Diệp Thanh Thủy mua bột mì xong, đụng phải người quen.

Cô do dự dựa theo suy nghĩ khiêm tốn, nên lùi về phía sau một bước trốn đi. Không nghĩ tới Thẩm Vệ Dân lại cứ lanh mắt, khoa trương thốt ra "Ây da".

“Anh Ngọc, anh nhìn người bên kia đi, vợ nhỏ của anh đó.”

Lúc này Diệp Thanh Thủy bị người khác tinh mắt đâm thủng, dù muốn giả ngu cũng không được. May mà cũng không xách quá nhiều đồ ở trên tay, không vượt ngoài phạm vi sức mua của cô, sẽ không quá khiến người khác chú ý. Cô vụng trộm nhíu mày, thầm nghĩ lần sau đến huyện mua lương thực sẽ càng phải cẩn thận hơn.

Vì vậy cô gật đầu với bọn họ: “Chào mọi người.”

Thẩm Vệ Dân bật cười, quay đầu đi.

Tạ Đình Ngọc nhìn cô từ đầu tới chân, dương như anh luôn có thể thấy được một khía cạnh rất chật vật của cô. Không phải đuối nước, thì chính là kiểu dáng vẻ chật vật đáng thương này, mồ hôi chảy dọc theo gò má của cô, chen vào trong đám đông không tìm được bóng người. Anh liếc nhìn đội ngũ, cô xếp ở vị trí giữa và sau, e là cô có thể sẽ không mua được gì khi cửa hàng đóng cửa.

Vì vậy anh hỏi cô: “Em còn muốn mua cái gì sao, đợi một lát nữa anh sẽ mang về với em.”

Diệp Thanh Thủy còn muốn mua bột nở, có nó mới có thể làm bánh ngọt và thức ăn chế biến bằng bột mì. Nhưng mà cô không muốn mua ở trước mặt Tạ Đình Ngọc, nên úp úp mở mở nói: “Không cần.”

“Em sẽ đứng xếp hàng trước.”

Diệp Thanh Thủy cũng biết chuyến đi này của mình chưa chắc có thể mua được mọi thứ, vật liệu đầu năm nay quá thiếu thốn, cung cấp không theo kịp nhu cầu. Một bắp cải trắng cũng có người tranh giành, không xếp hàng sớm sẽ không mua được lương thực.

Tạ Đình Ngọc suy nghĩ một lúc rồi kêu lên: “Hầu Tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.