[Thập Niên 70] Kiều Tức Phụ

Chương 17: Chưa Bao Giờ Ăn Bánh Bao Ngon Như Vậy (3)



Diệp Thanh Thủy ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, đã không còn sớm, cô không thể rời đi phải quá lâu.

Cách đây không xa chính là một nhà máy dệt, có rất nhiều công nhân. Hầu hết những người không ăn sáng đều sẵn lòng đến tiệm cơm nhà nước. Diệp Thanh Thủy suy nghĩ xong rồi dùng giấy gói bánh bao, kéo một đứa trẻ trông khá thông minh, đưa bánh bao cho cậu bé, rồi cô lải nhải nói với cậu bé rất nhiều.

Đôi mắt của đứa trẻ vừa đen vừa sáng, đột ngột gật đầu.

Diệp Thanh Thủy dặn dò cậu bé: “Con chỉ lo ăn là được, không cần nói nhiều.”

Người buôn bán trẻ tuổi kia còn tưởng rằng Diệp Thanh Thủy bị đả kích nên chuẩn bị thu dọn gian hàng để về nhà, bánh bao này cũng tặng không cho người khác ăn, anh ta nghĩ trong đầu phụ nữ là trời sinh không có khiếu cũng không thích hợp để kinh doanh, mềm lòng da mặt lại mỏng, không vứt bỏ được thể diện cũng không muốn hạ mình, sao lại dám liều mạng kiếm tiền?

“Dù sao bánh bao cũng là lương thực rất cao quý, lấy về nhà mình ăn còn tốt hơn là tặng cho người khác ăn.”

Diệp Thanh Thủy ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn không quan tâm đến người đang không ngừng lải nhải ở bên tai.

Trong khoảng thời gian cô đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bên ngoài đã suýt chút nữa vì tìm bánh bao này mà long trời lở đất rồi.

Dáng vẻ người đi đường vội vã qua lại, người trí thức chạy tới tiệm cơm nhà nước để ăn cơm, những người công nhân đang đi làm, bà chủ trong gia đình vừa mua rau thịt ở cửa hàng bán lẻ về, đi ngang qua cậu bé cũng có thể ngửi được mùi hương ngọt ngào. Dáng vẻ cậu bé ăn bánh bao vô cùng sung sướng, rất khoa trương.

Mỗi động tác của cậu bé đều giống như cố ý làm chậm lại nửa nhịp, ngón cái thon gầy nhẹ nhàng xé bánh bao ra. Dừng lại mấy giây, nhân đậu màu xanh nhạt chậm rãi chảy ra, trong khoảnh khắc đó mùi hương thoang thoảng của đậu lan tỏa cùng mùi hương lúa mì của bánh bao. Cậu bé ngửi rất lâu, đắm chìm trong ánh mắt của mọi người, với dáng vẻ căm hận, cậu bé vui vẻ cắn lên, nheo mắt hưởng thụ giống như được ăn gan rồng tủy phượng*. Người đi đường ngửi được mùi thơm này, lại không ăn được, quả là ghen tị chết mất.

*có nghĩa là một loại thực phẩm rất quý và hiếm, đề cập đến những thứ quý giá.

Người đi đường hỏi cậu bé lấy bánh bao ở đâu ra, nhưng cậu bé không thèm liếc mắt.

Hỏi thêm một câu nữa, cậu bé lại đổi chỗ tiếp tục ăn bánh bao. Lúc này cậu bé lại ăn bánh bao nhân đậu đỏ. Tiếp tục chậm rãi xé vỏ bánh bao ra...

Chiếc bánh bao mềm mại và trắng như tuyết được phản chiếu dưới ánh trăng mờ ảo, từng cái từng cái giống như tuyết rơi vào mùa đông. Ngọt ngào đáng yêu, mỗi nếp gấp đều vô cùng tinh tế. Cái này giống như bánh bao được đặt trong tiệm cơm nhà nước, khách vừa bước ra từ tiệm cơm nhà nước nghiêng đầu nhìn bánh bao trong tay mình, ghét bỏ muốn ném.

Trong hẻm của chợ đen, người buôn bán trẻ tuổi kia vẫn không để lại chút tinh thần và sức lực nào mà lôi kéo Diệp Thanh Thủy nói chuyện sinh hoạt thường ngày của gia đình.

Anh ta nói: “Cô phải bán đi bánh bao của cô, không thể đứng yên được. Tôi dạy cô—— “

Cô phải vứt bỏ thể diện... Nhưng mấy chữ này còn chưa nói hết, một người, hai người, ba bốn năm người đã tìm tới gian hàng của Diệp Thanh Thủy.

“Ây da, hóa ra bánh bao này ở đây.”

“Đều nóng lòng tìm kiếm chết mất, thực sự rất thơm, từ trước đến nay cũng chưa từng được ăn bánh bao nào mà thơm như vậy.”

“Em gái, bánh bao này của cô bán thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.