[Thập Niên 70] Kiều Tức Phụ

Chương 4: Lần Sau Đừng Giận Dỗi Nhảy Sông (4)



Lông mày rậm của anh nhếch lên, từ từ nói: “Vậy tôi cứu cô cũng giúp đỡ cô, cô cũng không nên gây chuyện phiền phức cho tôi có được không?”

“Tôi với cô không hề có có thứ tình cảm đó. Trong lòng tôi, cô là một cô bé chưa trưởng thành, tuổi cũng trạc tuổi em gái tôi, chúng ta có thể đối với nhau như bạn bè không?”

Anh nhìn cô không nói một lời, không muốn làm cô xấu hổ, mà anh lấy ra từ ngăn kéo một chiếc kèn ác-mô-ni-ca đưa cho cô, giọng điệu thoải mái thay đổi chủ đề:

“Lần sau đừng hờn dỗi mà nhảy xuống sông nữa. Sống còn hơn chết nhiều, nên biết chân quý mạng sống.”

Vỏ của cây kèn ác-mô-ni-ca Liên Xô được làm bằng thép, lưỡi gà (đầu thổi của kèn) vàng óng, phản chiếu rực rỡ ánh bạc, làm cho lòng bàn tay lớn của anh hồng hào hơn.

Diệp Thanh Thủy nhận lấy kèn ác-mô-ni-ca, nó nặng trĩu. Đây là chuyện chưa từng xảy ra ở kiếp trước, cô ngỡ ngàng bất giác hỏi:

“Tại sao lại đưa nó cho tôi?”

Hỏi xong cô cảm thấy hối hận, Tạ Đình Ngọc cả đời này sẽ không nói đáp án.

Năm đó tất cả các âm mưu và toan tính, đều do chiếc kèn ác-mô-ni-ca này.

Tạ Đình Ngọc có một cây kèn ác-mô-ni-ca mà anh rất yêu quý, anh sẽ dùng nó để thổi nên khúc ca tuyệt vời, những thanh niên làm xong việc, không có trò tiêu khiển, nhiều khi họ nghe nhạc của Tạ Đình Ngọc để giải tỏa nỗi buồn chán. Chỉ là kèn ác-mô-ni-ca bị cô thổi một lần, khi ấy Tạ Đình Ngọc kinh tởm thuận tay ném nó đi, cô muốn tìm cũng tìm chẳng ra, trong mắt anh, đó chỉ là rác rưởi. Cô nhảy xuống sống là vì muốn nhặt nó lên.

Sau khi ôm nó vào lòng, Diệp Thanh Thủy thầm nghĩ: Nếu cô vì thế mà chết đuối, liệu Tạ Đình Ngọc có hối hận vì đã cứu cô hay không? Kết quả anh thực sự cứu cô. Thực ra thì cô thạo nước, chỉ một khoảnh khắc ác ý đó, khiến cô đứng trước Tạ Đình Ngọc sợ hãi gần như cả cuộc đời.

Tạ Đình Ngọc nghe câu hỏi của Diệp Thanh Thủy, đứng hình một lúc, rõ ràng anh không ngờ rằng cô ấy sẽ hỏi một câu như vậy.

Anh cười nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, đây không phải điều cô muốn sao, có lẽ tôi sớm đưa cho cô thì lại tốt hơn ấy!”

Tạ Đình Ngọc lúc này giống như một viên ngọc ôn hòa ấm áp, khiến con người ta khao khát. Nhưng Diệp Thanh Thủy đã nhìn thấy mặt nhẫn tâm độc ác của anh, nên khống cần nghĩ ngợi nhiều mà làm gì.

Diệp Thanh Thủy chạm vào vỏ kim loại lành lạnh của kèn ác-mô-ni-ca, ánh mắt dần dần sáng lóa, cô kiên định nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không làm cho anh phải xấu hổ.”

Cô lần đầu tiên thành khẩn cúi đầu, khom lưng, xin lỗi Tạ Đình Ngọc: “Tôi xin lỗi.”

Diệp Thanh Thủy sau lời xin lỗi, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô nói: “Nếu anh muốn ly hôn thì hãy nói với tôi, tôi sẽ không níu kéo gì anh cả. Nếu anh cảm thấy không hạnh phúc, đợi khi tôi có đủ năng lực, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho sự tổn thất của anh.”

Trong mắt Tạ Đình Ngọc kìm nén sự ngạc nhiên, thứ anh muốn lại đến đột ngột, khiến người ta không dám tin.

Cô gái trước mặt mất dần đi vẻ e dè và nhút nhát, trở nên vui vẻ tươi sáng. Cô cười nheo mắt, khom lưng chín mươi độ, khiến Tạ Đình Ngọc trở tay không kịp, thậm chí rõ kế hoạch của Diệp Thanh Thủy là gì.

Tuy nhiên, anh vẫn để lộ hàm răng trắng, nở nụ cười ôn hòa: “Ừm, tôi tin cô.”

Diệp Thanh Thủy thở phào nhẹ nhõm, trút bỏ gánh nặng.

Cô đi ra phòng, nói với Tạ Đình Ngọc: “Anh hãy đọc sách, tôi đi ra ngoài một lát.”

Cô cầm chiếc kèn ác-mô-ni-ca nặng trĩu, đi đến ngọn núi hoang vắng phía sau, đưa nó lên môi nhè nhẹ thổi. Âm thanh vui tai, ồn ào, như chiếc kèn ác-mô-ni-ca là một vật thật tao nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.