Thập Niên 70: Là Mẹ Kế Không Phải Chị

Chương 17



Theo ước lượng của Khương Song Linh, chắc chắn chiều cao của đối phương phải từ 1m84 đến 1m86.

Khương Song Linh chỉ cảm thấy càng nhìn anh ta thì cô càng ngứa tay, nóng lòng muốn vẽ ra chân dung của người đàn ông này.

Người đẹp như ma-nơ-canh thế này, rất khó mà gặp được……

Ủa, hình như có gì đó không đúng, từ từ đã, mình tới đây để xem mắt.

Nhớ tới vấn đề chính, Khương Song Linh hốt hoảng một phen. Cô cũng đã nghe bà mối nói vị tiểu đoàn trưởng Tề này khá ưa nhìn, nhưng cô chỉ nghĩ rằng người này có dung mạo cương trực, kết hợp với bộ quân phục mạnh mẽ, như vậy cũng coi như không tồi.

Nhưng không ngờ rằng, đây đâu phải là dung mạo không tồi……

…… Mà là siêu cấp đẹp trai.

Ở thập niên 70, còn có đối tượng xem mắt bảnh bao như vậy sao?

“Tiểu đoàn trưởng Tề, đây là cháu gái lớn của tôi, Khương Song Linh.” Thấy cô đi ra, Khương Truyện Phúc cười cười giới thiệu, đứng bên cạnh còn có đội trưởng đội sản xuất và chủ nhiệm hội phụ nữ.

Tề Hành nhìn Khương Song Linh, gật đầu một cái rồi nhàn nhạt nói: “Tôi tên Tề Hành.”

Khương Song Linh mỉm cười, khách sáo đáp một câu: “Chào tiểu đoàn trưởng Tề.”

“Đồng chí Khương.”

Ngữ khí của cả hai đều khá xa lạ, không nóng không lạnh.

Mấy người bên cạnh nhìn nhau một cái, sau đó lộ ra nụ cười bí hiểm của người từng trải: “Chúng tôi cũng không nhiều lời nữa, để hai người trẻ các con nói chuyện.”

Dứt lời, Khương Truyện Phúc liền dẫn mấy người kia đi ra ngoài, lúc này Lý Nhị Hoa cũng tiến tới túm lấy cánh tay Khương Hồng Bình kéo đi.

Chủ nhiệm hội phụ nữ mỉm cười, ghé sát vào người Khương Truyện Phúc, nhỏ giọng nói: “Vị tiểu đoàn trưởng Tề này đứng chung với cháu gái lớn nhà ông thật xứng đôi, con gái nhà họ Khương các ông đúng là biết chọn lựa.”

Vừa nghe thấy lời này, Lý Nhị Hoa lại càng véo mạnh cánh tay Khương Hồng Bình.

Khương Hồng Bình hất tay mẹ mình ra, xoa xoa cánh tay mình, vẻ mặt không thể hiểu nổi: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, đau quá đi.”

Lý Nhị Hoa cắn răng nuốt cục tức vào trong bụng, chỉ hận rèn sắt không thành thép, hai mắt thiếu chút nữa phun ra lửa.

“Mày……”

Mày muốn mẹ đang sống sờ sờ mà phải tức đến chết đúng không!

Trong phòng chỉ còn lại Khương Song Linh và Tề Hành.

Khương Song Linh mời anh ngồi xuống, sau đó rót hai ly trà, hơi nóng màu trắng nhạt nhẹ nhàng bay lên.

Khi chỉ có hai người bọn họ, Khương Song Linh mới phát hiện ra đối phương che giấu vẻ cứng rắn dưới vẻ ngoài đẹp trai của mình. Đặc biệt là đôi mắt lạnh lùng kia, dường như có thể nhìn thấy cả tia máu.

Cũng đúng thôi, anh là quân nhân mà.

Nếu một người bình thường đứng dưới khí thế mạnh mẽ này của đối phương, có lẽ sẽ không thể bình thản được.

Còn Khương Song Linh, từ nhỏ đã trải qua các kỳ thi nghệ thuật khác nhau, đã sớm rèn luyện một tâm hồn điềm đạm, bỏ mặc mọi thứ xung quanh, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, người ta làm cái gì cũng không thể khiến cô run tay.

Nếu có hàng trăm, hàng nghìn đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, thì bút vẽ trong tay cô cũng không thể run.

Có điều……

Hiện tại cô là Khương Song Linh của thập niên 70, là một cô thôn nữ dịu dàng đằm thắm, đối diện với người đàn ông trước mặt, cũng nên tỏ vẻ bị “rung rinh” một chút.

Khương Song Linh cúi đầu bưng chén trà trước mặt lên, thần thái lễ phép nhưng lại có chút khẩn trương, khéo léo gạt ra một gợn nước.

Nhấp một ngụm trà xanh, đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng “cạch” một tiếng, trong phòng trở nên cực kỳ an tĩnh, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Khương Song Linh nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn cô, dường như đều đang đợi đối phương lên tiếng.

Khương Song Linh: “……”

Địch bất động ta cũng bất động.

Vài phút trôi qua.

Trời ơi…… Xấu hổ quá.

Theo suy đoán của Khương Song Linh thì vị tiểu đoàn trưởng họ Tề ngồi đối diện này thuộc kiểu đàn ông lạnh lùng cấm dục, là một quân nhân cương trực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.