Lúc này Từ Kiều Kiều và Ngô Tiểu Anh xách theo thùng to đi tới.
"Xong chưa?"
Ngô Tiểu Anh đặt thùng gỗ xuống, tiến lên trước dò hỏi.
"Sắp xong rồi."
Lục Thanh Nghiên dùng muôi quấy chảo sắt, mùi thơm nồng đậm lan ra.
"Thanh Nghiên, buổi tối mở họp ở đập lớn, ăn cơm tối xong nhớ tới sớm một chút."
Từ Kiều Kiều nhớ tới chuyện cha chồng mới thông báo, nói với Lục Thanh Nghiên.
"Mở họp ư? Được!" vào thùng gỗ.
Từ Kiều Kiểu và Ngô Tiểu Anh xách theo thùng gỗ to, nhanh chóng rời đi.
Chạng vạng, ở đập lớn của đại đội Thịnh Dương tụ tập vô số thôn dân.
Người chen chúc người, không thấy rõ ai với ai.
Cả đại đội Thịnh Dương cũng không rộng, chỉ có bốn đội sản xuất, mỗi nhà phái ít nhất một đại biểu tới tham gia.
"Xảy ra chuyện gì thế mà đại đội trưởng gọi mọi người tới mở họp vậy?"
"Không biết, lát nữa nghe sẽ biết thôi."
Mấy thím mấy bác gái tụ tập lại, cả đám châu đầu ghé tai nói chuyện.
Khi Lục Thanh Nghiên tới, người của bốn đại đội sản xuất đều tới đông đủ.
Cô không đi tìm ai, đi tới chỗ hẻo lánh ít người.
Chỉ một lát sau, đội trưởng Từ và một số cán bộ như bí thư chỉ bộ, kế toán đi tới.
"Đầu yên tĩnh lại."
Đội trưởng Từ đứng trên đài đơn sơ, rống to với mọi người phía dưới.
Mọi người nhanh chóng an tĩnh lại, có người gấp không đợi nổi hỏi rốt cuộc là vì chuyện gì mà cần mở họp.
Lục Thanh Nghiên cao gầy đứng ở một bên, hơi ngửa đầu nhìn qua.
Cô cũng tò mò rốt cuộc là đội trưởng Từ có chuyện gì cần thông báo với mọi người.
Phía sau có người tới gần cô, Lục Thanh Nghiên tránh ra theo bản năng, đi tới bên kia.
Người nọ lại theo tới, lúc này Lục Thanh Nghiên không vui nhìn qua.
"Anh làm trò gì thế?"
Thấy rõ người tới, Lục Thanh Nghiên trừng anh một cái.
Trong tay Chu Cảnh Diên là bình nước giữa trưa Lục Thanh Nghiên đưa cho anh.
"Trả bình nước cho em."
Lục Thanh Nghiên nhận lấy, nhìn bốn phía một lát, thấy không có ai chú ý tới bên này thì cho bình nước vào không gian.
0A nh biết đai đôi †riŸnd muốn tuyên bế chuyên đì không?" Lục Thanh Nghiên không rõ đội trưởng Từ muốn nói gì, từ biểu cảm của ông ấy mơ hồ nhìn ra được không phải là chuyện tốt.
"Biết!"
Chu Cảnh Diên vừa dứt lời, phía trước truyền tới tiếng tranh cãi của mọi người.
Hóa ra là đội trưởng Từ tuyên bố, thu hoạch một ít lương thực chưa đến lúc thu hoạch.
Mọi người đều phản đối, giơ tay kháng nghị.
Đối với bọn họ mà nói, thu hoạch sớm có nghĩa là giảm sản lượng, giảm sản lượng thì đại biểu mỗi hộ sẽ thiếu lương thực.
Niên đại này thiếu chút lương thực, có khả năng sẽ mất mạng.
"Đầu an tĩnh lại, nghe tôi nói."
Đội trưởng Từ dùng sức gõ kẻng trong tay.
"Gần đây thời tiết thay đổi thất thường, có lẽ mọi người đều thấy rõ."
"Sở dĩ tôi quyết định làm như vậy, sợ đến lúc đó xảy ra chuyện, không kịp thu hoạch mấy thứ này."
Đội trưởng Từ vừa nói như vậy, một số người im lặng lại.
Có người nghĩ tới nạn đói ba năm, không nhịn được nhả ra.
"Sẽ xảy ra chuyện gì đây?"
Một thôn dân của đội ba hỏi ra nghỉ ngờ trong lòng.
"Có khả năng gần đây sẽ có trận mưa to, sẽ mưa bao lâu thì không rõ lắm, dù sao sẽ không dừng trong thời gian ngắn."
Nếu có thể, đội trưởng Từ cũng không muốn hù dọa mọi người.
Ông ấy tình nguyện tổn thất một chút lương thực, cũng không muốn xảy ra chuyện không tốt.