"Anh Diên, anh thích đồng chí Lục sao? Không phải là anh thích người đàn ông ở thành phố ư?"
Thẩm Lâm nói ra nghi ngờ trong lòng.
Gương mặt Chu Cảnh Diên âm trầm, nắm lấy áo sau gáy Thẩm Lâm.
"Đi theo tôi!"
"Anh Diên, em sai rồi, em thực sự biết sai rồi."
Vẻ mặt Thẩm Lâm như đưa đám, chấp nhận số mệnh đi theo Chu Cảnh Diên rời đi.
Mấy phút sau, Thẩm Lâm xoa bụng bị đánh của mình đi theo sau Chu Cảnh Diên.
Miệng lẩm nhẩm nói, ra tay còn nặng như vậy!
"Lại nghe cậu ăn nói linh tinh, cẩn thận đầu lưỡi của cậu."
Phía trước truyền tới giọng nói không có độ ấm của Chu Cảnh Diên, Thẩm Lâm liên tục bày tỏ mình sẽ không ăn nói linh tỉnh.
"Anh Diên, rốt cuộc đồng chí Lục và anh có quan hệ gì thế?"
Thẩm Lâm thật cẩn thận tiến tới.
Anh ta chưa từng thấy anh Diên nói chuyện với người nào dịu dàng như vậy.
Sao hôm qua không phát hiện anh Diên không thích hợp như vậy nhỉ?
"Cô ấy là vợ tôi!"
Chu Cảnh Diên nói đến mấy chữ vợ tôi, trong giọng nói luôn lạnh nhạt kèm theo chút kiêu ngạo.
"Cái gì?"
Thẩm Lâm dừng bước: "Đồng chí Lục thành vợ anh khi nào?"
"Sớm hay muộn mà thôi."
Tối nay Chu Cảnh Diên rất dễ nói chuyện, có lẽ là nhìn ra được tình cảm của Lục Thanh Nghiên đối với anh, Thẩm Lâm hỏi gì thì anh trả lời đó.
"Hiện giờ người ta còn chưa phải mà." Đây là lần đầu tiên Thẩm Lâm phát hiện da mặt của Chu Cảnh Diên dày như vậy, còn chưa phải đã xưng hô đồng chí Lục là vợ.
Bát tự còn chưa xem đâu!
"Anh Diên, anh thích đồng chí Lục từ khi nào thế?"
Thẩm Lâm tò mò nhất là chuyện này.
Ở trong nhận thức của anh ta, Chu Cảnh Diên thích vẫn là người đàn ông ở thành phố.
Đột nhiên được cho biết thích bác sĩ xinh đẹp mới tới, chuyện này thực sự khiến anh ta cảm thấy bất ngờ không kịp đề phòng.
Theo lý thuyết, phần lớn thời gian là anh ta ở bên Chu Cảnh Diên.
Anh lấy đâu ra thời gian quen Lục Thanh Nghiên?
Còn có tình cảm với cô, chuyện này có chút huyền ảo.
"Không liên quan tới cậu."
Một câu trực tiếp khiến Thẩm Lâm ngoan ngoãn câm miệng.
Quả nhiên, Chu Cảnh Diên vừa mới dịu dàng đáp lại anh ta là ảo giác của anh ta....
Mấy ngày kế tiếp, đại đội Thịnh Dương bắt đầu bận rộn hơn.
Mấy đại đội gần đó không rõ đại đội trưởng đang làm cái quỷ gì, còn có người tự mình tới dò hỏi đội trưởng Từ.
Đội trưởng Từ nói ra suy đoán của mình.
Mấy đại đội trưởng cùng bày tỏ chê cười, căn bản không để trong lòng.
Vào buổi tối đầu tháng bảy, đột nhiên vang lên tiếng sấm sét đỉnh tai nhức óc.
Chưa tới nửa phút, mưa to tầm tã rơi xuống.
Các thôn dân ở đại đội Thịnh Dương đang ngủ say đều bừng tỉnh, mỗi người đều rời giường, nhìn bên ngoài cửa sổ.
Mưa rất to, gần như không thấy được cảnh phía xa.
Giống như lời Chu Cảnh Diên nói, thực sự là trời mưa!
Lục Thanh Nghiên mặc váy ngủ đứng ở cửa sổ nhìn bên ngoài, biểu cảm nghiêm trọng.