Thân là đại đội trưởng, nên gánh vác trách nhiệm vẫn phải gánh vác trách nhiệm.
"Đó là núi sâu, chúng ta..."
Kế toán của đại đội đứng trước mặt đội trưởng Từ, có chút do dự.
Có người nào không biết sâu trong Thanh Sơn có lợn rừng, nói không chừng còn có sói.
Năm đó khi xảy ra nạn đói, có thôn dân đi sâu vào núi tìm kiếm đồ ăn, cuối cùng huyết nhục mơ hồ được khiêng ra, chưa tới mấy ngày thì chết.
Kể từ sau ngày ấy, không ai còn dám đi sâu vào trong núi.
"Chẳng lẽ mặc kệ? Tổ chức nhiều người cùng đi tìm."
Đội trưởng Từ nhíu chặt mày, tay cầm tẩu thuốc bằng tre của mình, vẻ mặt bực bội.
Nửa tiếng sau, đội trưởng Từ triệu tập hơn ba mươi đàn ông cường tráng trong đội.
Trong đó có Chu Cảnh Diên và Thẩm Lâm.
Trong tay mỗi người đều cầm dụng cụ phòng thân, có dao phay, có cuốc, xẻng...
Lục Thanh Nghiên đứng trước đám người, chậm rãi tới gần Chu Cảnh Diên.
Chu Cảnh Diên như cảm nhận được cô có chuyện muốn nói với mình, nên tới gần cô.
"Cầm lấy, đề phòng ngộ nhỡ."
Lục Thanh Nghiên đưa dao quân dụng cho Chu Cảnh Diên.
Nếu được, cô rất muốn lại đưa cho Chu Cảnh Diên một khẩu súng.
Chu Cảnh Diên nhận dao quân dụng Lục Thanh Nghiên đưa cho anh, lại nhân cơ hội này nắm lấy tay cô:
"Anh sẽ an toàn trở về."
"Nhất định phải an toàn trở về, đừng cậy mạnh."
Lục Thanh Nghiên trở tay nắm lấy tay Chu Cảnh Diên, rất nhanh lại buông ra, lặng yên không tiếng động lùi về sau.
Dưới sự dẫn dắt của đại đội trưởng, đám người cùng đi về phía núi sâu. Người nhà của mấy thôn dân bị lựa chọn đi vào núi sâu, đều trừng mắt với cả nhà Vương Kim Nga.
Đầu tại nhà này gây họa, nếu người trong nhà xảy ra chuyện gì, nhất định phải chơi chết bọn họ.
Lục Thanh Nghiên không quản những người khác, cô vẫn luôn nhìn Chu Cảnh Diên, mãi đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất không thấy.
Trời chậm rãi tối lại, rừng cây rậm rạp nhanh chóng không còn ánh sáng.
Bốn phía có mấy chục đống lửa, khiến gần chỗ nghỉ ngơi sáng như ban ngày.
Lục Thanh Nghiên ngồi ở chỗ nhà nhỏ dựng tạm, ánh mắt nhìn phương hướng Chu Cảnh Diên rời đi.
Đã một buổi chiều, không biết thế nào rồi?
"Đã trở về, đã trở về!"
Có người nghe thấy tiếng bước chân, hưng phấn rời khỏi vị trí nhà mình, ló đầu nhìn qua.
Tiếng bước chân dồn dập truyền từ trong rừng sâu đến, rất nhanh có mấy bóng dáng đi ra.
Dẫn đầu chính là Thẩm Lâm, trên mặt anh ta có sốt ruột, bước nhanh về phía Lục Thanh Nghiên.
Thẩm Lâm cõng một người càng cao lớn hơn trên người, trong không khí có mùi máu tươi nhàn nhạt tản ra.
Lục Thanh Nghiên đứng dậy, liếc mắt một cái thấy được người trên lưng Thẩm Lâm.
Trong lòng cô thấp thỏm, nhanh chóng tiến lên.
"Sao lại thế này?"
"Mau, mau cứu anh Diên."
Vẻ mặt Thẩm Lâm tự trách, nhanh chóng bảo Lục Thanh Nghiên cứu người.
Lục Thanh Nghiên không kịp hỏi nhiều, bảo Thẩm Lâm đặt Chu Cảnh Diên đang hôn mê vào lều nghỉ ngơi của mình.