Đội trưởng Từ dẫn theo người nhà rời đi, đám thôn dân xem náo nhiệt cũng tản đi.
Lục Thanh Nghiên chuẩn bị về chỗ mình nghỉ ngơi, phía sau truyền tới tiếng Vương Kim Nga đánh chửi Bảo Nhi.
Cô dừng bước lại, gương mặt lạnh như băng xoay người nhìn qua.
"Đánh chết Tang Tỉnh Môn mày, nếu không phải mày không trông chừng em trai cẩn thận, sao lại xảy ra loại chuyện như thế?"
Vương Kim Nga hùng hùng hổ hổ, tát mạnh vào mặt Bảo Nhi.
Bảo Nhi không đứng vững, ngã xuống đất.
Một bóng người chạy tới đỡ Bảo Nhi trên đất dậy, dịu dàng vươn tay sờ gương mặt Bảo Nhi.
"Phùng Bình, bà tránh ra."
Vương Kim Nga trừng mắt nhìn lại là Phùng Bình vợ của Từ lão ngũ, lập tứ không sợ trời không sợ đất rống lên.
Phùng Bình không thể nói, dùng ngôn ngữ của người câm điếc khoa chân múa tay.
"Tôi nhìn không hiểu gì, đừng thể hiện ở chỗ tôi."
Vương Kim Nga nhanh chóng tiến lên, muốn kéo Bảo Nhi trở về.
Bảo Nhi sợ hãi tránh trong lòng Phùng Bình.
Phùng Bình luôn quái gở không lui tới với người khác, lần này giống như hạ quyết tâm muốn che chở cho Bảo Nhi.
"Tránh ra."
Từ lão ngũ chắn trước mặt vợ, cho dù thiếu một chân, khí thế thiết huyết cũng không phải Vương Kim Nga có thể ngăn cản được.
"Ông cho rằng tôi sẽ sợ các ông chắc? Bây giờ các ông có thể che chở cho nó, tôi không tin sau này còn có thể luôn che chở cho cô ta."
Vương Kim Nga không thay đổi được tính cách chó ăn phân, mới náo loạn ra chuyện lớn như vậy, bây giờ lại dám sinh sự.
"Tôi còn sống thì có thể che chở được cho con bé."
Từ lão ngũ lạnh lùng nhìn Vương Kim Nga, kéo tay nhỏ của Bảo Nhi: "Đi đến chỗ chú." Bảo Nhi nhìn về phía Vương Kim Nga, vậy mà chủ động nắm lấy tay của Từ lão ngũ.
"Có gan mày đừng trở về nữa đi."
Vương Kim Nga trừng ba người, nhổ nước bọt về phía Bảo Nhi.
Lục Thanh Nghiên thấy có người che chở cho Bảo Nhi thì không tiến lên trước, trong lòng nghĩ, nên làm thế nào dạy dỗ Vương Kim Nga một trận.
Không đợi Lục Thanh Nghiên nghĩ nhiều, ông trời nhanh chóng cho cô cơ hội.
Vương Kim Nga mắng to Bảo Nhi một trận xong, không về chỗ nghỉ ngơi, mà che bụng đi tới chỗ không người trong rừng cây.
Trong rừng yên tĩnh còn rậm rạp, Vương Kim Nga tìm một chỗ ngồi xổm xuống.