"Không phải là anh Diên của anh sinh bệnh, cho nên mới ăn ngon một chút ư."
Lục Thanh Nghiên bưng bát to, tìm cớ lấy lệ Thẩm Lâm.
"Muốn ăn thì ăn, câm miệng của cậu lại."
Chu Cảnh Diên không nói lời hay, Thẩm Lâm lập tức câm miệng ăn "Ăn ngon, ăn quá ngon."
Thẩm Lâm vừa ăn, vừa tán thưởng: "Thanh Nghiên, tay nghề của cô thật tốt! Nếu ai cưới được cô, đó chính là phúc mấy đời."
Chu Cảnh Diên ho khan một tiếng, Thẩm Lâm kịp phản ứng: "Là phúc của anh Diên chúng tôi."
Lục Thanh Nghiên mỉm cười, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Không phải là hôm qua Chu Quang Hoa nhặt gà ăn sao? Ông ta có chỗ nào không thoải mái không?"
Chu Quang Hoa nhặt gà chết trong hồng thủy, theo lý thuyết ăn xong sẽ có phản ứng lớn như hai vợ chồng Ngưu Lan Hoa mới đúng.
Sao đã hơn một ngày, cũng không thấy có ai tới tìm cô?
"Hừ, vận may tốt, ông trời không mở mắt."
Vừa nói tới chuyện này, Thẩm Lâm lập tức có một đống bực tức.
Uổng phí hôm qua anh ta còn nhìn chằm chằm cả nhà Chu Quang Hoa, còn sợ bà ngoại của Chu Cảnh Diên ăn xong thịt gà xảy ra chuyện.
Kết quả, con mẹ nó con gà kia bị Chu Quang Hoa phát hiện thối, không ăn được nên ném đi.
"Vận may đúng là tốt."
Lục Thanh Nghiên nghe Thẩm Lâm oán giận gật đầu, tầm mắt không khỏi nhìn về phía Chu Cảnh Diên.
Nhìn anh bình tĩnh ăn cơm, không nhắc lại chuyện không vui nữa.
Bên ngoài mơ hồ còn nghe thấy được giọng nói ủ rũ, hữu khí vô lực của Ngưu Lan Hoa.
Nghe cẩn thận thì hai vợ chồng Ngưu Lan Hoa và Trần vô lại anh đều nằm trên đất, suy yếu lẩm nhẩm, chắc chắn bị tra tấn không nhỏ.