Động tác ăn của anh không tính là chậm, dựa theo tiêu chuẩn trước dây của Lục Thanh Nghiên, thậm chí xưng là thô bỉ.
Nhưng anh như vậy, vậy mà khiến Lục Thanh Nghiên cảm thấy có cảm giác năm tháng tĩnh hảo, đồ ăn trong bát dường như trở nên càng thơm càng ngon.
Mấy năm nay cô vẫn luôn ăn một mình, mỗi bữa đều như thế.
Đối với cô mà nói, đồ ăn thơm tới mấy chỉ là món ăn chắc bụng mà thôi.
Hiện giờ có anh, Lục Thanh Nghiên có cảm giác chờ mong đối với Hai người ăn cơm trưa xong, Chu Cảnh Diên không để Lục Thanh Nghiên rửa bát, nhanh nhẹn thu dọn xong mọi thứ.
Cô ngồi ở bên cạnh, an tĩnh nhìn anh bận rộn, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Hồng thủy rút rồi."
Có người chạy từ dưới chân núi lên, hưng phấn không biết làm sao.
Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên đi tới bên sườn núi, ánh mắt nhìn dưới chân núi.
Không biết từ khi nào, hồng thủy đã rút hết.
Đội trưởng Từ kích động đến mức suýt nữa rơi lệ.
Dặn dò mấy người xuống dưới xem xét tình hình, đợi xác định hồng thủy thực sự rút đi, lại nói vấn đề xuống núi.
Mọi người lại ở trên núi đợi một ngày, lúc này đội trưởng Từ mới tuyên bố có thể xuống núi về nhà.
Tiếng hoan hô vang dội truyền khắp cả Thanh Sơn.
Lục Thanh Nghiên đứng trong đám người, cảm xúc của mọi người cảm nhiễm cô, không nhịn được cười rộ lên.