"Đây là chìa khóa, sau này em muốn đến huyện thành có thể ở nơi này."
Đưa chìa khóa cho Lục Thanh Nghiên, Chu Cảnh Diên dẫn theo cô đi vào nhà.
Lục Thanh Nghiên cho chìa khóa vào trong không gian, đi theo Chu Cảnh Diên đi vào nhà.
Nhà không rộng lắm ngoại trừ nhà chính, chỉ còn lại hai gian phòng, còn có một nhà kề nhỏ.
Tuy nhỏ một chút, nhưng bên trong đầy đủ mọi thứ.
Chu Cảnh Diên mở một cánh cửa bên phải ra: "Đây là phòng của em."
Lục Thanh Nghiên lướt qua anh đi vào phòng, nâng mắt xem qua.
Chiếc giường 1m5 bày biện ở góc tường, cách mép giường không xa còn có một tủ quần áo.
Bên cửa sổ có bàn sách nhỏ, phía trên bày biện một bình hoa, bên trong cắm một bó hoa dại.
Bức rèm là mới, đồ nội thất cũng mới.
Cách trang trí trong phòng tương tự với phòng của cô ở đại đội Thịnh Dương, có thể thấy người làm tất cả dụng tâm cỡ nào. Mấy ngày trước Chu Cảnh Diên đặc biệt tới thu dọn, đồ nội thất cũng là không lâu trước mới làm xong.
"Thích, cảm ơn anh."
Lục Thanh Nghiên nhìn quanh một vòng, gật đầu hài lòng.
Chu Cảnh Diên đi tới trước mặt cô, ôm lấy cô từ phía sau: "Sau này anh sẽ cho em mọi thứ càng tốt hơn."
"Đủ rồi."
Lục Thanh Nghiên xoay người lại ngẩng đầu lên, nhìn Chu Cảnh Diên trong mắt đều là cô.
Cô không thiếu thứ gì, thiếu duy nhất chính là một người yêu mình.
Trong lòng người đàn ông đều tràn ngập là cô, cô còn có gì không thỏa mãn.
"Chu Cảnh Diên, anh nói xem ngày lành là ngày nào?"
Lục Thanh Nghiên dựa vào trong lòng anh, nhẹ giọng mở miệng.
Cả người Chu Cảnh Diên chấn động, đồng tử co rụt lại, mừng rỡ như điên tràn ngập toàn thân.
"Nghiên Nghiên, có phải anh nghe nhầm hay không?"
Trong giọng nói khàn khàn có chút không dám tin, anh hỏi rất cẩn thận.
"Đồ ngốc!"
Lục Thanh Nghiên không dám ngẩng đầu nhìn Chu Cảnh Diên, sợ không thể chịu được tình ý trong mắt anh.
Cô cũng sẽ thẹn thùng, còn là mình chủ động nhắc tới chuyện này.
Lục Thanh Nghiên biết Chu Cảnh Diên đã sớm muốn cưới cô, sở dĩ không mở miệng đơn giản là sợ cô tức giận, sợ cô từ chối.
Lúc này cô chủ động mở miệng, giao đời này của mình vào tay anh.