Mấy đứa bé đều vây quanh, trên mặt mỗi đứa bé đều là tò mò.
Điền Điền mở túi ra trước ánh mắt của mọi người, mười mấy cái màn thầu trắng bóng lọt vào trong mắt bọn họ.
"Màn thầu? Là màn thầu ư?"
Đám nhỏ không nhịn được chảy nước bọt, nhưng không tiến lên lấy.
Bà Tếna nhìn hên naoài đứng dâv đi ra naoài nhìn auanh bến nhía không phát hiện được người nào.
"Là người nào tốt bụng như vậy? Bà già này vô cùng cảm kích."
Bà Tống đỏ mắt, giọng nói nghẹn ngào.
Niên đại này có quá nhiều người bỏ đá xuống giếng, người đưa than ngày tuyết đã ít càng thêm ít.
"Ăn cơm xong dẫn theo đám trẻ đến giao lộ phía đông đến đại đội Thịnh Dương, dưới cây bưởi có một căn nhà tranh, chỗ đó có thể cho mọi người nghỉ ngơi."
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, nhưng không thấy được bóng người.
Bà Tống bị dọa sợ hãi, lại nhìn bốn phía lần nữa.
Điền Điền và đám Tiêu Tiêu đều thay đổi sắc mặt: "Là chị tiên nữ ư?"
Không nhìn thấy bóng dáng nhưng lại nghe thấy được giọng nói, ngoại trừ quỷ và tiên ra còn có thể là ai khác sao?
Quỷ rất xấu xa, chỉ có tiên nữ mới làm chuyện tốt như vậy.
Không có âm thanh truyền tới, bà Tống đột nhiên quỳ trên đất: "Cảm ơn."
Đám Điền Điền và Tiêu Tiêu thấy thế, cũng quỳ trên mặt đất nói lời cảm ơn.
Lục Thanh Nghiên ở trong không gian không nói nữa, đợi mọi người đứng dậy về phòng rách nát, lúc này mới lặng yên không tiếng động rời đi.
Cô đạp xe đến dưới cây bưởi, mở cửa tiến vào trong phòng.
Trương Khánh không ở đây, chợ đen trong huyện thành tạm thời không thể đi, nhà tranh này để đó cũng lãng phí, không bằng lấy ra cho người ta dùng.
Lấy một túi gạo, hai túi hạt cao lương ra để trong góc, khoai lang đỏ khoai tây cô cũng lấy hai túi.
Lại lấy gà mái sớm đã lớn lên trong không gian ra, lấy hai con.
Gà mái có thể đẻ trứng cho đám trẻ ăn.
Nói tới trứng gà, Lục Thanh Nghiên lại lấy 50 quả trứng gà ra đặt lên bàn gỗ.
Gà mái đã giết lấy ra một con, cho đám nhóc bồi bổ.
Nồi bát chậu dao lấy ra một bộ đặt sang một bên, gia vị cũng lấy một ít.
Chăn dày và chăn mỏng cũng lấy mấy cái, quần áo cô lấy mấy bộ, giày Lúc này cũng mặc kệ vấn đề có mới hay không.
Lại lấy hai cuộn vải dệt lỗi màu ra, một hộp kim chỉ.
Trong không gian của cô không có giường gỗ, chỉ có thể lấy mấy mành cọ kiểu cũ ra.
Còn mấy thứ khác, chỉ có thể để bọn họ tự mình giải quyết.
Đặt mấy thứ này xong, Lục Thanh Nghiên lại lấy 500 tệ ra đặt lên bàn gỗ.
Lại lấy phần lớn phiếu trên người mình ra, chỉ giữ lại mấy cái cho mình.
Làm xong mọi chuyện, Lục Thanh Nghiên gật đầu hài lòng.
Cô chỉ có thể giúp đến bước này, hi vọng bà Tống và đám nhỏ có thể sống sót.
Đi ra khỏi nhà tranh, Lục Thanh Nghiên khóa cửa lại, đặt chìa khóa lên mặt đất.
Cô không rời đi trước, đợi một lát ở phía xa nhìn bà Tống dẫn theo mấy đứa bé đi tới.
Chắc chắn người tới, lúc này Lục Thanh Nghiên mới rời đi.