Thẩm Lâm vô cùng rối rắm, không biết có nên nói cho Lục Thanh Nghiên hay không.
"Có chuyện gì, anh cứ nói thẳng đi."
Cô chưa từng thấy dáng vẻ này của Thẩm Lâm, có chút tò mò.
"Chị dâu, chị biết sinh nhật của anh Diên không?"
Thẩm Lâm nhỏ giọng dò hỏi, sợ Lục Thanh Nghiên đã sớm biết, mình đang làm điều thừa.
Lục Thanh Nghiên sửng sốt, lắc đầu nói: "Tôi không biết."
"Thực ra, ngày mai chính là sinh nhật của anh Diên."
Thẩm Lâm do dự xong, quyết định nói cho Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên khiếp sợ, hỏi lại: "Ngày mai là sinh nhật anh ấy ư?"
"Vâng!"
Thẩm Lâm gật đầu, hạ giọng: "Anh Diên bị người Chu gia đuổi đi vào ngày sinh nhật, mấy năm nay chưa từng thấy anh ấy để ý sinh nhật của mình."
Thẩm Lâm biết mấy năm nay Chu Cảnh Diên sống như thế nào.
Một người không nơi nương tựa, cho dù vui vẻ hay khổ sở đều không tìm được người nói ra hết, chỉ có thể chôn giấu tình cảm trong lòng. Sở dĩ anh ta nói cho Lục Thanh Nghiên, là muốn cô thương Chu Cảnh Diên nhiều hơn.
Anh ta hi vọng Chu Cảnh Diên quên đi thống khổ trước đây, có người quan tâm anh, ở bên cạnh anh làm bạn với anh.
"Tôi biết rồi, cảm ơn anh Thẩm Lâm."
"Không cần cảm ơn đâu, chị dâu."
Thẩm Lâm ngượng ngùng gãi đầu, vẫy tay với Lục Thanh Nghiên xong thì đi nhanh rời đỉ.
Lục Thanh Nghiên đứng tại chỗ, vẻ mặt phức tạp nhìn cách đó không xa.
Chu Cảnh Diên đang nghiêm túc cuốc từng cuốc, mồ hôi nhỏ giọt vào trong đất.
"Lục Thanh Nghiên."
Phía sau truyền tới giọng nói không vui của Trịnh Quốc Vũ.
Suy nghĩ của Lục Thanh Nghiên bị quấy rầy, gương mặt cô hơi trầm xuống.
"Em thích anh ta ư?"
Trịnh Quốc Vũ chậm rãi tiến lên, đứng trước mặt Lục Thanh Nghiên, nhìn về phía Chu Cảnh Diên với vẻ khinh thường.
"Em thích anh ta, còn không bằng thích tôi! Một người nhà quê có gì tốt chứ? Anh ta có thể cho em, tôi có thể cho em càng nhiều hơn."
Không biết Trịnh Quốc Vũ lấy đâu ra tự tin, vậy mà so sánh với Chu Cảnh Diên.
"Có lẽ anh nên ăn nhiều óc chó với Trần Ni, bổ sung đầu óc."
Lục Thanh Nghiên xách theo hộp cơm, đi qua Trịnh Quốc Vũ.
Trịnh Quốc Vũ không cam lòng từ bỏ như vậy, chặn đường cô: "Em đừng cho mặt mũi mà không cần."