Đột nhiên Chu Cảnh Diên nhìn về phía xa, Lục Thanh Nghiên nhìn theo anh.
"Hình như có người."
Bên tai có động tĩnh rất nhỏ, dường như đang đi về bên này.
Chu Cảnh Diên khẽ ừm một tiếng, không đi xuống nữa, ngồi trên cây với Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên dựa vào trong lòng anh, ánh mắt nhìn về phía xa.
Chỉ một lát sau, ba bóng dáng chậm rãi đi tới bên này, mơ hồ nghe thấy được đang nói gì đó.
Chu Cảnh Diên và Lục Thanh Nghiên liếc mắt nhìn nhau, trong mắt là nghỉ ngờ.
Bởi vì hai người nghe ra được, giọng nói của người nói chuyện rất xa lạ, căn bản không phải người của đại đội Thịnh Dương.
Lục Thanh Nghiên dùng ánh mắt dò hỏi Chu Cảnh Diên, Chu Cảnh Diên lắc đầu không nói chuyện, ôm chặt cô.
Dưới ánh trăng, bóng người càng ngày càng gần, trong đó có một người khoảng đầu 60 tuổi, gương mặt quen thuộc còn xa lạ.
Khi Lục Thanh Nghiên nhìn thấy người nọ, đồng tử hơi co rụt lại.
Lại là Trịnh Lão Căn mới tới đại đội không lâu!
"Đều cẩn thận một chút, đừng bị người ta phát hiện."
Trịnh Lão Căn hạ giọng, nhẹ nhàng cảnh cáo hai người phía sau.
"Cha, cha yên tâm đi, chúng con nhất định sẽ cẩn thận."
Một người đàn ông xa lạ gọi Trịnh Lão Căn, trên người khoác ba lô, không biết muốn làm gì.
"Lần này lên núi các con cẩn thận chút, trong núi có lợn rừng và sói hoang."
Trịnh Lão Căn nhắc nhở hai người phía sau: "Cầm cẩn thận đò, tìm kiếm cẩn thận, nhất định phải tìm được, đến lúc đó nhà chúng ta sẽ phát tài."
Nếu không phải thân phận của ông ta không tiện, ông ta đã sớm đến Thanh Sơn tìm mấy thứ kia.
"Cha, chúng con biết rồi ạ."
Hai người nói chuyện là con trai cả và con trai thứ hai của Trịnh Lão Căn, tối nay vừa đến đại đội Thịnh Dương, tiếp ứng với Trịnh Lão Căn chuẩn bị đến Thanh Sơn.
"Ba ngày sau, cho dù tìm được hay không, giờ này xuống núi hội hợp với cha."
"Con biết rồi ạ."
Trịnh Lão Căn vẫy tay, hai người lén lút lên Thanh Sơn.