"Thím họ Mã, sau này cháu cứ gọi là thím Mã, thím rất thân thuộc khu này, có chuyện gì cháu có thể tới tìm thím."
Thím Mã cũng là người hào sảng, chắc chắn quan hệ giữa Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên xong, lập tức thân thiết hơn nhiều.
"Vâng, cảm ơn thím Mã."
Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười, thím Mã cũng không quấy rầy vợ chồng mới cưới nữa, cầm kẹo về nhà.
Đợi thím Mã vào nhà xong, Lục Thanh Nghiên thở phào nhẹ nhõm.
Nhà ở đã lâu không quét dọn, tích không ít tro bụi.
Chu Cảnh Diên đang chuẩn bị quét dọn, Lục Thanh Nghiên nắm chặt tay anh cười thần bí.
"Chu Cảnh Diên, em dẫn anh đến một nơi."
Cô từng quyết định, khi hai người kết hôn sẽ dẫn anh đến không gian thuộc về cô.
Hôm nay đúng là ngày lành, bí mật của cô cũng nên báo cho anh.
"Nghiên Nghiên, không cần miễn cưỡng, anh không cần nhất định phải biết" Chu Cảnh Diên nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, đối với anh mà nói, chỉ cần cô ở bên cạnh là đủ, có biết bí mật hay không thì thế nào.
Cô chưa bao giờ che giấu chuyện gì trước mặt anh, anh đoán được rất nhiều, nhưng không muốn đào bới quá sâu bí mật thuộc về cô.
"Không miễn cưỡng."
Biết người này yêu mình sâu đậm, hơn nữa bí mật này cũng không tính là bí mật, chẳng qua chưa từng dẫn anh đi vào mà thôi.
Chu Cảnh Diên thông minh như thế, cô lại không giấu giếm anh, anh chắc chắn đã sớm đoán được.
Lúc này, không cần thiết vẫn luôn giấu giếm.
"Chu Cảnh Diên, anh chuẩn bị xong chưa?"
Hai người mười ngón tay đan vào nhau, Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Cảnh Diên trước mặt.
"Nghiên Nghiên."
Nhẹ giọng gọi tên cô, biểu cảm của Chu Cảnh Diên đã nói cho cô, mình đã chuẩn bị xong.