Cô an tĩnh ở trong lòng anh, đôi tay ôm lấy cổ anh.
Rất lâu sau, hơi thở của Chu Cảnh Diên ổn định lại.
Anh giơ tay cởi dây vòng cổ ra, đeo vòng cổ lên cô trắng nõn thon dài của Lục Thanh Nghiên.
"Sao anh lại cho em?"
Lục Thanh Nghiên muốn cởi ra trả lại cho Chu Cảnh Diên, cô có thể cảm nhận được ý nghĩa của vòng cổ này đối với anh.
"Đeo vào đi."
Chu Cảnh Diên nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, không cho cô cởi ra.
Lục Thanh Nghiên từ bỏ, thưởng thức vòng cổ trên cổ.
"Thứ này làm bằng nguyên liệu gì thế?"
Tuy Lục Thanh Nghiên không tỉnh thông đồ cổ, nhưng dưới mưa dầm thấm đất của ông nội cũng hiểu mấy phần, nhìn ra được vật thể hình thoi không phải cục đá, cũng không phải ngọc thạch.
Vật thể hình thoi mặt ngoài bóng loáng bằng phẳng, có chút lạnh lẽo.
Rõ ràng là màu sắc đen như mực, nhưng xuyên thấu qua ánh sáng có thể thấy rõ được thứ bên trong.
"Anh xem bên trong có giống có một cánh cửa hay không?" Đối với thứ này, Lục Thanh Nghiên càng thêm cảm thấy kỳ lạ.
"Ừm."
Sớm đã vô cùng quen thuộc đối với thứ này, đương nhiên là Chu Cảnh Diên biết bên trong thứ này là gì.
Anh cũng từng cảm thấy kỳ lạ, nhưng không tra được bất cứ thứ gì.
Lục Thanh Nghiên lại nhìn thêm mấy lần, có lẽ là quá chuyên chú, luôn cảm thấy cánh cửa kia giống như lốc xoáy, đâm vào mắt cô sinh đau.
Không tự giác được che mắt vào, Lục Thanh Nghiên khó chịu nhắm mắt.
"Đừng nhìn nhiều."
Chu Cảnh Diên nhất thời quên nhắc nhở, đau lòng thổi đôi mắt phiếm đỏ của cô.
Lục Thanh Nghiên mở to mắt, buông vòng cổ trong tay ra.
"Đây là thứ gì thế? Sao lại có cảm giác kỳ lạ như vậy?"
"Không biết."
Chu Cảnh Diên chỉ biết thứ này không có bất cứ ảnh hưởng gì đối với anh, nếu không sao anh dám đưa cho vợ mình.
"Em mệt, chúng ta ngủ đi."
Không rõ lắm lai lịch của thứ này, Lục Thanh Nghiên dứt khoát từ bỏ, ngáp một cái chậm rãi ngủ mất.
Chu Cảnh Diên ôm chặt cô vào trong lòng, cũng nhắm mắt ngủ theo.
Sáng sớm, Lục Thanh Nghiên tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ, mơ màng ngây người một lát.