Không che giấu được kích động, Trịnh Lão Căn đi nhanh lên Thanh Sơn.
Đám Tiêu Hồng Quân muốn đứng dậy khỏi chỗ trốn.
"Đợi một lát."
Chu Cảnh Diên gọi mấy người lại, tầm mắt nhìn về phía Trịnh Lão Căn rời đi: "Đợi thêm một lát."
"Bọn họ đã rời đi, chúng ta lại không theo sau, sẽ mất dấu bọn họ."
Ôn Ngôn cầm súng, trầm giọng mở miệng.
Trong bóng đêm, Chu Cảnh Diên lạnh nhạt nhìn về phía Ôn Ngôn.
Rõ ràng không thấy rõ đôi mắt đó, nhưng Ôn Ngôn có thể cảm nhận được lạnh lẽo từ trong đôi mắt của Chu Cảnh Diên, vậy mà khiến anh ta sợ hãi dễ như trở bàn tay.
Không chỉ Ôn Ngôn cảm nhận được, Tiêu Hồng Quân thân là tiểu đội trưởng cũng có cảm nhận tương tự.
Nghe lời Chu Cảnh Diên nói theo bản năng, ngồi xổm người xuống trốn lần nữa.
"Tới rồi!"
Lục Thanh Nghiên hạ giọng, ra hiệu cho mọi người im lặng. Vẻ mặt đám Tiêu Hồng Quân nghiêm túc, cùng nhìn qua.
Trịnh Lão Căn và hai con trai của ông ta xuất hiện một lần nữa, ba đôi mắt cảnh giác đánh giá bốn phía.
"Cha, sao có thể có người được, là cha suy nghĩ nhiều rồi."
Trịnh Quốc Quý cười nói với Trịnh Lão Căn.
Cha anh ta điểm nào cũng tốt, chỉ có quá mức đa nghi, đi đến đâu cũng vậy.
"Câm miệng, cẩn thận vẫn tốt hơn."
Chắc chắn không có ai, lúc này Trịnh Lão Căn mới dẫn hai con trai rời đi.
Đợi bọn họ rời đi một lần nữa, sau lưng đám Tiêu Hồng Quân đều toát mồ hôi lạnh.
Nếu vừa rồi bọn họ không nghe lời Chu Cảnh Diên nói, cố chấp đi ra, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị lộ.
Nhiệm vụ còn chưa bắt đầu, đã kết thúc, như vậy mất mặt cỡ nào!
"Cảm ơn."
Tiêu Hồng Quân khàn giọng cảm ơn, lần đầu tiên sinh ra khâm phục.
Một người đàn ông nông thôn lại có tính cảnh giác như vậy, còn lợi hại hơn đám người làm công an nhiều năm như bọn họ, khiến người ta xấu hổ.
"Không cần cảm ơn, nhanh chóng đuổi theo đi."
Chu Cảnh Diên đứng dậy, Tiêu Hồng Quân gật đầu đi theo.
Ôn Ngôn đi sau mấy người, ánh mắt nhìn về phía Chu Cảnh Diên, trong lòng không khỏi sinh ra chút khó chịu.
Vậy mà vừa rồi anh ta không so được với Chu Cảnh Diên, chẳng trách cô chướng mắt mình!
Năm người đi theo dấu vết đám Trịnh Lão Căn để lại, không dám theo sát quá gần, sợ bị Trịnh Lão Căn đa nghi phát hiện.
Tuyến đường càng ngày càng quen thuộc, Lục Thanh Nghiên nắm chặt tay Chu Cảnh Diên: