Chu Cảnh Diên trả lời rất chắc chắn, ánh mắt nhìn về phía bụi cỏ rậm rạp bên trái ngay phía trước lần nữa.
Giống như lời Chu Cảnh Diên nói, bụi cỏ bên trái thực sự có người.
Năm quân nhân mặc quân trang quỳ rạp trên mặt đất, gương mặt âm trầm nhìn về phía Trịnh Lão Căn.
Mấy bọn họ tới Thanh Sơn huấn luyện, đâu biết còn gặp loại chuyện này.
"Tối muộn tới trong núi còn mang theo nhiều dụng cụ như thế, chắc chắn không phải người tốt."
"Đừng rút dây động rừng." nhiên nhìn về phía bên phải.
Nơi đó đúng là nơi đám Chu Cảnh Diên trốn đi.
"Doanh trưởng, anh đang nhìn gì thế?"
Một tiểu binh tò mò nhìn theo tầm mắt của doanh trưởng mình, nhưng không nhìn thấy được gì.
"Có người đang nhìn chúng ta."
"Sao có thể còn có người được?"
Mấy tiểu binh nhăn mặt, muốn nhìn kỹ bên kia, nhưng bất đắc dĩ không nhìn được gì.
"Doanh trưởng, có phải là người cùng phe với đám người kia hay không?"
"Sẽ không."
Doanh trưởng Triệu lắc đầu, trực tiếp phủ nhận.
Rốt cuộc là ai, vậy mà còn lợi hại hơn anh ta, có thể phát hiện chỗ ẩn nấp của bọn họ trong bóng đêm.
Người này tuyệt đối không đơn giản!
Tuy đám binh sĩ phía sau anh ta mới nhập ngũ không lâu, nhưng trải qua quá trình huấn luyện ma quỷ, người thường đâu có khả năng so sánh được.
Bọn họ đều không phát hiện được gì, vậy mà người nọ phát hiện bọn họ trước một bước.
Đối với người ở trong bóng đêm, doanh trưởng Triệu tràn ngập hứng thú.
Chu Cảnh Diên rời mắt, xác định đối phương không có ác ý thì không nhìn chằm chằm nữa.
"Bọn họ đi vào rồi."
Lục Thanh Nghiên hạ giọng, ánh mắt nhìn cách đó không xa.
Ba cha con Trịnh Lão Căn tốn chút thời gian, cuối cùng cũng xuống được sơn động.
Vị trí bọn họ đi xuống không giống với lần trước Lục Thanh Nghiên vô tình rơi xuống, cho nên cần tốn chút thời gian.
"Chúng ta có đi theo vào hay không?"
Vương Thắng nhỏ giọng dò hỏi Tiêu Hồng Quân, vậy mà Tiêu Hồng Quân nhìn về phía Chu Cảnh Diên theo bản năng. Chu Cảnh Diên không nhúc nhích, trốn tại chỗ với Lục Thanh Nghiên.
Phía dưới không có thứ gì, sớm muộn gì ba người này cũng đi lên, không bằng tới bắt ba ba trong rọ.
"Vì sao không đi xuống?"
Vương Thắng không hiểu, trầm giọng hỏi Chu Cảnh Diên.
Chu Cảnh Diên lạnh nhạt nhìn về phía Vương Thắng: "Chúng ta không biết rõ tình hình phía dưới, đi xuống rất dễ xảy ra chuyện."
Vương Thắng câm miệng, an tĩnh đợi một bên.
Vẻ mặt Ôn Ngôn phức tạp, vậy mà lại sinh ra nhận định mình không bằng Chu Cảnh Diên lần nữa.
Anh còn là một người đàn ông nông thôn có quyết đoán và trực giác sao?
"Các anh có thể ở phía trên bắt người."
Chu Cảnh Diên biết cửa vào và cửa ra sơn động không chỉ có một, cho nên chỉ có thể đợi bọn họ đi lên mới bắt người.
Không bắt người ngay từ đầu, là vì bọn họ cần nắm giữ chứng cứ làm chuyện xấu của mấy người này.
Tiêu Hồng Quân vừa nghe thấy thế, tán thành lời nói của Chu Cảnh Diên, bàn bạc với Vương Thắng và Ôn Ngôn nên bắt giữ đám Trịnh Lão Căn thế nào.
Lần này Chu Cảnh Diên không định tham dự vào, kéo Lục Thanh Nghiên nhìn bụi cỏ bên trái, tránh thoát nguy hiểm.
Lục Thanh Nghiên đi theo bên cạnh anh, hai người trốn tới phía sau một cây đại thụ.
"Sẽ thuận lợi bắt được cha con Trịnh Lão Căn sao?"
Lục Thanh Nghiên dựa vào lòng Chu Cảnh Diên, ngẩng đầu nhìn anh.