Suýt nữa ông ta có thể chạy trốn, vậy mà bây giờ lại bị một cậu nhóc nông thôn bắt lấy.
Lần trước nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ, ông ta đã có ý nghĩ không tốt, đâu biết giác quan thứ sáu chuẩn như vậy.
Hôm nay mình thực sự thua trên người một người đàn ông nông thôn đầu 20 tuổi.
Chu Cảnh Diên không trả lời Trịnh Lão Căn, giao người cho một quân nhân.
"Chu Cảnh Diên."
Lục Thanh Nghiên bước ra khỏi phía sau thân cây, đánh giá anh từ trên xuống dưới, chắc chắn anh không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Thanh Nghiên xuất hiện nằm ngoài dự đoán của mấy quân nhân, bọn họ đều kinh ngạc nhìn về phía cô.
Phía sau cây còn trốn một đồng chí nữ trẻ tuổi như vậy khi nào thế?
Mấy quân nhân nhìn qua, khi thấy dung mạo của Lục Thanh Nghiên thì lén đỏ mặt.
Đồng chí nữ trẻ tuổi này, trông thật xinh đẹp!
Không nghĩ tới thôn xóm nhỏ như vậy, lại có đồng chí nam nữ dung mạo xuất sắc như thế.
"Đồng chí, không biết xưng hô thế nào?"
Doanh trưởng Triệu đánh giá Chu Cảnh Diên, cuối cùng âm thầm gật đầu.
Khí thế không tệ, thân thủ không tệ, thích hợp làm quân nhân!
"Tôi họ Chu."
Vẻ mặt Chu Cảnh Diên bình tĩnh, cơ thể thon dài như dã thú ngủ đông trong đêm, khiến người ta không thể bỏ qua.
Mấy quân nhân đều nhìn về phía anh, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì.
"Đồng chí Chu, có hứng thú tham gia quân ngũ không?"
Doanh trưởng Triệu rất xem trọng Chu Cảnh Diên, cảm thấy các phương diện của anh đều thích hợp tham gia quân ngũ, không nên ở lại thôn xóm nhỏ này.
Đồng tử của Chu Cảnh Diên co rụt lại, cơ thể cứng đờ, cuối cùng hóa thành bình tĩnh:
"Không có hứng thú."
Lục Thanh Nghiên có thể cảm nhận được biến hóa trong hơi thở của Chu Cảnh Diên, rõ ràng là anh có hứng thú, vì sao cuối cùng lại từ chối?
"Cậu thực sự không suy xét sao, tôi thấy cậu rất thích hợp tham gia quân ngũ."
Đây là lần đầu tiên doanh trưởng Triệu xem trọng một người như vậy.
Một người chưa từng tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp, vậy mà có thể tìm được vị trí chính xác của bọn họ trong bóng đêm.
Còn có thể bắt được người cầm súng trong bóng đêm, thích hợp bảo vệ quốc gia nhất.
"Không cần, tôi không thích tham gia quân ngũ."
Chu Cảnh Diên lại từ chối một cách vô tình lần nữa, nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên chuẩn bị rời đi.
"Bác sĩ Lục, đợi một lát."
Ôn Ngôn gọi Lục Thanh Nghiên muốn rời đi lại.
Lục Thanh Nghiên dừng bước, quay đầu nhìn.
"Chỗ chúng tôi còn có người bị thương, cô có thể khám giúp bọn họ không?"
Ôn Ngôn đã cầm máu tạm thời cho đám Tiêu Hồng Quân và Vương Thắng.
Tiêu Hồng Quân còn đỡ, chỉ bị trầy da.
Vương Thắng bị thương ở bụng, bị thương hơi nghiêm trọng, cần phải lập tức chữa trị.
Lúc này Ôn Ngôn chỉ có thể cầu xin Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên đi tới chỗ Tiêu Hồng Quân và Vương Thắng bị thương, kiểm tra đơn giản:
"Đưa tới nhà tôi đi."
Tuy tất cả đồ của cô đều để trong không gian, nhưng không thể lấy ra trước mặt ba người.
"Được."
Ôn Ngôn cảm kích gật đầu, đỡ lấy Vương Thắng.
Chu Cảnh Diên và Lục Thanh Nghiên đi xuống núi, phía sau là đám Ôn Ngôn. Doanh trưởng Triệu đứng tại chỗ như suy tư gì đó, giống như đã hạ quyết tâm chuyện gì đấy.
"Doanh trưởng, ba người này làm sao bây giờ?"
Mấy quân nhân bắt lấy đám Trịnh Lão Căn tiến lên trước, dò hỏi doanh trưởng Triệu.
"Đưa bọn họ tới đồn công an trong huyện thẩm vấn trước."