Đợi đám nhỏ đi ra ngoài, lúc này Thẩm Nguyệt mới có cơ hội tiến tới.
"Thanh Nghiên, hôm nay cô thật xinh đẹp."
Thẩm Nguyệt tiến đến trước mặt cô, đôi mắt sáng lấp lánh không rời mắt được.
Lục Thanh Nghiên mỉm cười, nghĩ tới gì đó bảo Thẩm Nguyệt tiến lại gần.
"Tôi sợ người Chu gia sẽ tới gây chuyện, lát nữa có khả năng phải làm phiền cô và Thẩm Lâm..."
Thẩm Nguyệt vừa nghe thấy thế, vỗ ngực đảm bảo: "Cô yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi và Thẩm Lâm."
"Làm phiền các cô."
"Phiền phức gì chứ, đây là chuyện chúng tôi nên làm, tôi lập tức đi ra ngoài nói với Thẩm Lâm."
Thẩm Nguyệt nhận lấy đồ Lục Thanh Nghiên đưa cho cô ấy, chạy ra bên ngoài.
Lục Thanh Nghiên nhìn cô ấy rời đi, an tĩnh ngồi ở mép giường, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía gương lần nữa.
Hôm nay là ngày quan trọng nhất đời cô, ông nội, ông ở trên trời thấy được không? Đôi mắt không nhịn được ướt át, Lục Thanh Nghiên vội vàng ngửa đầu, không cho mình khóc ra.
"Khóc gì thế?"
Ngoài cửa truyền tới giọng nói trầm thấp, cô nghiêng đầu nhìn, thì thấy Chu Cảnh Diên đau lòng nhìn mình.
Chu Cảnh Diên bước nhanh vào phòng, tầm mắt nhìn chằm chằm gương mặt kiều diễm của Lục Thanh Nghiên, đôi mắt dần âm u.
Anh vươn tay ra, nhẹ nhàng mơn trớn khóe mắt rưng rưng của cô.
"Không có gì, chẳng qua là nhớ ông nội em thôi."
Lục Thanh Nghiên lắc đầu, nhìn về phía anh.
Chu Cảnh Diên biết ông nội của Lục Thanh Nghiên đã chết mấy năm trước, nắm chặt tay cô không nói lời nào.
"Sao anh lại đi vào? Chuyện bên ngoài bận xong rồi sao?"