Lục Thanh Nghiên từng cứu không ít quân nhân bị thương, từ tận đáy lòng kính nể bọn họ.
Chu Cảnh Diên an tĩnh nhìn Lục Thanh Nghiên, im lặng không nói lời nào.
Không phải là anh không hiểu, chẳng qua nghĩ tới người cha vứt bỏ bọn họ, trong lòng anh lập tức sinh ra bài xích.
"Có lẽ cha anh rời đi là có bất đắc dĩ, có lẽ anh nên đi tìm chân tướng."
Lục Thanh Nghiên đối diện với Chu Cảnh Diên, nhìn ra được mê mang trong mắt anh nên nắm chặt tay anh.
"Chu Cảnh Diên, em có thể nhìn ra được mong muốn của anh, anh không bài xích, chẳng qua là nhất thời không có biện pháp tiếp nhận mà thôi."
Nói thật Lục Thanh Nghiên cũng không nguyện ý Chu Cảnh Diên rời khỏi mình, nhưng cô không phải loại phụ nữ trong lòng chỉ có tình yêu.
Chồng cô có năng lực có quyết đoán có đầu óc, cô cho rằng anh không nên mai một ở nông thôn.
Có thể dốc sức vì tổ quốc, mới không hổ thẹn với trời đất.
"Nghiên Nghiên!"
Giọng nói của Chu Cảnh Diên hơi khàn khàn, trái tim khẽ run rẩy.
Thực ra từ ngày ấy ở Thanh Sơn, trong lòng anh đã có dao động.
"Em biết anh không sợ nguy hiểm, anh là nam tử hán chân chính, cho nên đừng bận tâm tới em, em sẽ ở nhà đợi anh."
"Em không có yêu cầu gì khác, yêu cầu duy nhất chính là anh phải bảo vệ bản thân thật tốt."
Sao có thể không lo lắng được.
Người nọ nói sẽ rất nguy hiểm, Lục Thanh Nghiên cũng từng không muốn để Chu Cảnh Diên đi, nhưng cô nhìn ra được gợn sóng trong mắt anh, nhìn ra được khát vọng ở sâu trong lòng anh.
Một người đàn ông chân chính, nên không sợ nguy hiểm dũng cảm tiến tới.
Cô không nên ích kỷ nhốt anh ở bên cạnh mình, cô nguyện ý đợi, cho anh bảo đảm lớn nhất. "Được!"