"Thanh Nghiên, thím tới có việc cầu xin cháu, rượu nho trong tiệc rượu của cháu lần trước còn không?"
Lâm Hồng Hoa cười nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, có chút ngượng ngùng mở miệng.
"Còn có một ít, thím cần ạ?"
Lục Thanh Nghiên gật đầu, trả lời Lâm Hồng Hoa.
Lần trước cô làm rượu nho còn thừa một ít, được cô cho vào không gian, cũng không chạm vào.
"Không phải là chú đội trưởng của cháu thèm sao, cũng ngượng ngùng mở miệng, cho nên thím tới hỏi cháu thử xem."
"Cháu lập tức đi lấy cho thím."
Lục Thanh Nghiên không nghĩ tới da mặt của đội trưởng Từ mỏng như vậy, thèm rượu cô ủ còn không dám mở miệng.
"Thím không lấy không rượu của cháu, trong này có trứng gà gà mái già nhà thím đẻ, cháu cầm lấy di."
Lâm Hồng Hoa đưa rổ cho Lục Thanh Nghiên.
"Thím..."
"Cháu không nhận, thím đâu thể không biết xấu hổ nhận rượu của cháu."
"Được rồi, vậy cháu nhận lấy ạ."
Lục Thanh Nghiên xách theo rổ đi tới nhà chính, nhân lúc không ai chú ý lấy rượu nho ra.
Còn thừa khoảng 1 cân, cô đưa hết cho Lâm Hồng Hoa.
Lâm Hồng Hoa cảm ơn Lục Thanh Nghiên, bảo mấy người chậm rãi làm đi, lúc này mới xách rổ rời đi.
Đêm chậm rãi tới gần, Lục Thanh Nghiên đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn không trung tối tăm.
Mở cửa sân ra, cô nhấc chân đi ra ngoài.
Đi dọc theo đường đất đi về phía chuồng bò, bước đi của Lục Thanh Nghiên rất chậm, thực sự là vì cô còn hơi do dự.
Tất cả người thân của cô đều ở thời không khác, đột nhiên xuất hiện Nếu không phải người nọ có phản ứng kỳ lạ đối với cô, cô sẽ không lựa chọn tới kiểm tra vào tối muộn như thế.
Chuồng bò vô cùng yên tĩnh, cũng không có chút ánh sáng nào.