Người phía sau che giấu rất sâu, lúc trước bọn họ điều tra rất lâu, gần như không tìm ra được manh mối gì, chỉ có thể bị người ta nắm mũi dắt đi.
Sao hôm nay có thể dễ dàng biết được thân phận như vậy?
"Chẳng lẽ ông ta cố ý để lại manh mối?"
Lục Thanh Thần nhỏ giọng nỉ non, ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Nghiên: "Ông ta muốn làm gì?"
Người đáng sợ như vậy đột nhiên để lại manh mối, nhất định là có mục đích.
"Chẳng lẽ ông ta không đợi kịp nữa?"
Lục Thanh Nghiên nâng cằm, biểu cảm nghiêm túc.
"Không đợi kịp ư?"
Lục Thanh Thần hỏi lại, được những lời của Lục Thanh Nghiên nhắc nhở: "Có lẽ là như vậy."
"Có khả năng ông ta cố ý để lộ manh mối, dụ dỗ chúng ta tìm kiếm."
Lục Thanh Thần nghiến răng nghiến lợi, tay nắm chặt thành quyền đập mạnh xuống mặt bàn.
Anh ta cảm thấy mình và cả Lục gia chịu sỉ nhục.
Bọn họ điều tra lâu như vậy cũng không tìm được manh mối, vậy mà bây giờ cần người đứng phía sau chủ động cung cấp manh mối.
Đáng ghét, vô cùng đáng ghét!
"Cho nên anh đừng kích động, mọi việc phải cẩn thận."
Lục Thanh Nghiên nghĩ không khác gì Lục Thanh Thần lắm, sợ anh ta kích động muốn báo thù, trúng bẫy của người nọ.
"Anh biết, em gái, em yên tâm đi anh sẽ không kích động, anh còn phải chăm sóc người Lục gia."
Lục Thanh Thần cũng đoán được người đứng phía sau cố ý làm như vậy, hiện giờ anh ta là người duy nhất của Lục gia có thể tự do hoạt động, tuyệt đối không thể kích động.
"Vậy thì tốt."
Cuối cùng Lục Thanh Nghiên cũng yên tâm.
Áo choàng đen, da trắng, rốt cuộc người nọ là ai?
Vì sao lại đối đãi với Lục gia như vậy? Lục Thanh Nghiên lại ở tỉnh thành thêm hai ngày, hai ngày này Lục Thanh Thần dẫn cô đi dạo khắp tỉnh thành, còn mua rất nhiều đồ cho cô.
Nếu không phải cô lấy cớ không mang về được hết, có lẽ anh ta còn mua nhiều hơn.
Cửa nhà ga, Lục Thanh Thần xách theo túi lớn túi nhỏ, tự mình xách cho Lục Thanh Nghiên.
"Em gái, về đến nhà nhất định phải gọi điện cho anh, số của anh em còn nhớ rõ đúng không?"
"Em cũng đừng quên anh, có chuyện gì thì cứ gọi cho anh."
Lục Thanh Thần ở dưới xe nhìn Lục Thanh Nghiên, không ngừng lải nhải.
Lục Thanh Nghiên dở khóc dở cười: "Em biết rồi."
"Em nhất định phải nhớ anh đấy, không được quên anh."
Anh ta giơ cánh tay lên không ngừng vung vẩy, trong mắt đều là không nỡ.
Nếu không có chuyện Lục gia, nói không chừng Lục Thanh Thần đã đi theo Lục Thanh Nghiên đến đại đội Thịnh Dương.