Mùa hè không có khẩu vị ăn uống, ăn món này vừa đủ.
Bên ngoài sân truyền tới động tĩnh, Lục Thanh Nghiên đang chuẩn bị ăn cháo dừng động tác.
"Ai thế?"
Lục Thanh Nghiên nghỉ ngờ, tối muộn như vậy là ai tới tìm cô?
"Là anhI"
Ngoài cửa truyền tới giọng nói quen thuộc.
Lục Thanh Nghiên mở mắt ra.
Không nghĩ nhiều cô lập tức mở cửa ra, liếc mắt một cái thấy được Chu Cảnh Diên đứng ngoài sân.
Bóng dáng cao lớn lần đầu tiên bước vào trong sân của Lục Thanh Nghiên.
Đôi mắt hẹp dài nhìn hết cảnh xung quanh, cuối cùng nhìn về phía cô.
"Muộn như vậy, sao anh lại tới đây?"
Người đi vào, cô chỉ có thể đóng cửa sân trước.
Tránh cho bị người ta thấy được một người đàn ông như anh, buổi tối lại xuất hiện ở nhà cô.
"Cho em con này."
Chu Cảnh Diên đưa đồ trong tay cho Lục Thanh Nghiên.
Trong bóng đêm, truyền tới gâu gâu nho nhỏ.
Lúc này Lục Thanh Nghiên mới chú ý tới, trong lòng Chu Cảnh Diên còn ôm gì đó.
Lại là một con chó nhỏ đen thui!
Con chó nhỏ vô cùng đáng thương nhìn Lục Thanh Nghiên, giống như đang lên án gì đó. Lục Thanh Nghiên không nhận chó con trong tay Chu Cảnh Diên, nhẹ giọng hỏi anh.
"Em ở một mình, nuôi chó sẽ tốt hơn."
Chu Cảnh Diên đặt con chó nhỏ xuống đất.
Con chó nhỏ cảm thấy bất an kêu to với hai người.
Trái tim của Lục Thanh Nghiên đập nhanh hơn, do dự một lát hỏi anh: "Ngày hôm nay anh đều đi tìm chó sao?"
"Ừm!"
Không phủ nhận, Chu Cảnh Diên gật đầu.
Đây là con chó đen hôm nay anh đi mấy đại đội sản xuất, vất vả lắm mới tìm được.
Còn đặc biệt lựa chọn con có sức sống, hung dữ nhất.
Chuyện của Trần vô lại em khiến anh vô cùng lo lắng.
Lo lắng mình không ở bên cạnh cô, không chăm sóc được cô.
Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì đó, anh sẽ hối hận cả đời.
"Anh..."
"Anh đi về trước đây."
Không đợi Lục Thanh Nghiên hỏi lại gì nữa, Chu Cảnh Diên nhẹ giọng nói.
Nếu có thể, đương nhiên là anh muốn ở bên cạnh cô.
"Anh... Ăn cơm chưa?"
Chu Cảnh Diên mở cửa sân, Lục Thanh Nghiên không nhịn được gọi anh lại.
Chu Cảnh Diên dừng bước quay đầu, trong bóng đêm đôi mắt có chút tỉa sáng lóe lên.
"Còn chưa ăn."
Anh không ngốc, nếu lúc này nói đã ăn.
Vậy tối nay anh đừng mơ được ở riêng với cô.
Đây là cơ hội khó có được, đương nhiên là Chu Cảnh Diên sẽ nắm chắc.
"Tôi nấu cháo gạo kê, hay là anh ăn một ít nhé?"
"Được!"
Chu Cảnh Diên cất bước đi vào nhà chính. Dáng vẻ thuần thục không khách sáo đó, giống y như đang ở nhà mình.
Chó con đi theo sau Chu Cảnh Diên, vì còn bé không đi theo kịp Chu Cảnh Diên nên kêu gâu gâu.
Lục Thanh Nghiên vừa thấy động tác của anh, luôn cảm giác giống như đang làm việc ngốc.
Không biết bây giờ hối hận, có tác dụng hay không?