[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con

Chương 30



Ban nãy ở trong tình huống khẩn cấp nên cô vẫn chưa phát hiện, lúc bấy giờ cô mới nhận ra ống tay áo của mình đã bị rách mất, trên lớp vải màu xám còn dính vết máu màu nâu đen.

Tất nhiên đây là máu chảy ra từ trong vết thương bị trầy xước.

"Tiếc quá, đây là đồ tôi may cho năm mới đấy!" Tô Hân Nghiên đau lòng lẩm bẩm.

Chưa kể là chỗ bị hư quá lớn, không có cách nào khác để xử lý, chỉ có thể vá lại.

Chị gái hộ sĩ ở bên cạnh vừa bôi thuốc cho cô mà mặt vừa lộ vẻ đồng tình. Cô ấy có thể hiểu được cảm giác tiếc nuối khi quần áo mới mới mặc mà chưa cũ thì đã bị hư hại.

Dù sao đầu năm nay nhà ai cũng mấy thứ quần áo cũ với vài mảnh vá.

Rất nhiều quần áo của người khác đều là mới ba năm, cũ ba năm, sau đó may may vá vá lại tiếp tục mặc thêm ba năm nữa.

Kết quả bộ đồ này Tô Hân Nghiên nhảy vọt qua tận mấy năm rồi, tiến vào giai đoạn vá lại luôn

Cũng không biết phải nói rõ lý với ai nữa.

Lúc Tô Hân Nghiên bôi thuốc trong phòng điều trị, Ninh Viễn Hàng vẫn luôn đứng chờ ở cửa.

Thấy cô đi ra, anh bèn bước lên trước đỡ lấy,  lại bị vợ ghét bỏ mà đẩy ra: "Chỉ trầy da có chút thôi, cũng không phải thương cân động cốt gì, không có yếu ớt như vậy đâu!"

Bây giờ cô khá quan tâm một chuyện khác hơn.

"Chúng ta phải về mau đi. Ban nãy Tại Tại bị dọa sợ không nhẹ, sợ là bây giờ còn khóc nhiều lắm."

"Được. "

Ninh Viễn Hàng cũng lo lắng cho con, nghe vậy lập tức đưa vợ về lại phòng bệnh của mẹ mình.

Hai vợ chồng còn chưa tới cửa, đã nghe thấy trong phòng bệnh truyền đến tiếng khóc đứt quãng.

Nghe tiếng khóc, bọn họ càng căng thẳng mà bước nhanh hơn. Vừa mới đẩy cửa phòng bệnh ra, họ đã bị một bóng dáng nhỏ bé chạy như bay tới ôm lấy chân.

Cũng là Tiểu Tại Tại thính tai nghe được tiếng bước chân của ba mẹ, chạy tới ôm với hai mắt đã thấm lệ mà bị nhòa đi.

Cô nhóc trông cực kỳ đáng thương, khóc tới khóe mắt rồi mũi đều đỏ lên.

"Ba, mẹ, Tại Tại, sợ."

Cô bé nói một từ là nấc lên một cái, có thể thấy là đã khóc rất nhiều.

Tô Hân Nghiên bất chấp sự đau đớn trên tay, vội vã thương tiếc ôm lấy con gái, dịu dàng dỗ dành cô bé: "Đừng sợ đừng sợ, mẹ ở đây mà. Con xem đi, mẹt không có bị làm sao hết. Vậy thì Tại Tại của chúng ta không cần phải sợ."

Người khác không biết, nhưng cô lại có thể đoán được.

Con gái sợ hãi đến mức này, thì ngoại trừ vì tình huống ban nãy thật sự nguy hiểm ra, cô sợ con bé còn đọc được biểu cảm của mọi người xung quanh nữa.

Chắc chắn có người nói trong lòng là cả hai có thể cùng rơi xuống.

Thật ra ở đây chỉ là lầu hai, tầng trệt của các tòa nhà ở thập niên bảy mươi thường được xây thấp, độ cao của một lầu cũng chỉ khoảng hai mét năm thôi. Bình thường nếu có ai rơi từ độ cao đó xuống cũng sẽ không có chuyện gì, cùng lắm là bị chút thương tổn mà thôi.

Nhưng một đứa bé thì nào hiểu được nhiều điều như thế?

Trong lòng người khác có suy nghĩ khủng khiếp, con bé cũng đọc được thông tin khiến người ta sợ hãi này, rồi có thể nó đã khiến cô bé bị dọa.

Tô Hân Nghiên dỗ một lúc lâu mới lừa được cô nhóc đã bị dọa này.

Tiểu Tại Tại đã khóc mệt chuyển từ trong nơi lòng thơm tho, mềm mại của mẹ đến lồng ngực rộng rãi của ba, đầu nhỏ vùi vào trong cổ ba, thoáng nắm hai bàn tay nhỏ lại, ngủ say sưa.

Chỉ có khóe mắt ửng đỏ chứng tỏ việc cô bé vừa khóc xong là sự thật.

"Đang ngủ à?" Bà nội Ninh sợ đánh thức cháu gái, hầu như là nói bằng giọng không nghe được.

"Dạ." Ninh Viễn Hàng ôm con gái, không dám động đậy quá nhiều, chỉ có thể nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

"Ôi, thật sự là nguy hiểm quá!"

Bà nội Ninh thở dài một tiếng, tất nhiên bà ấy đã biết được chuyện gì xảy ra từ miệng của cháu trai lớn.

Xảy ra một chuyện ngoài ý muốn như vây, cả nhà cũng không còn tâm trạng nào mà ăn cơm trưa nữa, chỉ có thể ăn xong qua loa rồi nghỉ ngơi ngay tại chỗ.

Nếu không có bệnh nhân vào ở, giường bệnh trống trong bệnh viện có thể để cho người thân của bệnh nhân nghỉ ngơi tạm thời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.