Thập Niên 70 Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con

Chương 21: Chương 21




Bà muốn tổ chức tiệc rượu thật to cho con gái mình, sau đó bà đi mua một ít mì mỏng, chuẩn bị ngày mốt làm ít lương khô để cho con gái mang theo trên xe ăn.

Thời gian quá gấp gấp, Dương Quế Hoa miễn cưỡng chịu đựng, cũng không còn cách nào khác, con gái bà lớn lên muốn lập gia đình nhưng bà vẫn không nỡ để đứa nhỏ rời đi, khi bà đi xã cung ứng mua kẹo cưới thì vừa mua vừa khóc, nhân viên bán hàng nhìn bà một cách thờ ơ, các cô đã quá quen với việc nhìn thấy kiểu khóc này khi mua kẹo cưới, nếu đó không phải là cô dâu thì chính là mẹ của cô dâu.

Sau khi mua đồ trở về, Giang Uyển nhìn thấy hai mắt đỏ hoe của mẹ bị làm cho hoảng sợ, cô biết lý do mà bà khóc, vốn dĩ muốn khuyên mẹ đừng khóc nữa nhưng không ngờ bản thân cô cũng không kìm được mà khóc lên, thế là hai mẹ con ôm nhau khóc thật to một lúc lâu.

Một lát sau Dương Quế Hoa lấy ra bộ quần áo đỏ mà bà làm cho con gái, đây là phong cách phổ biến nhất trong thôn hiện nay, Giang Uyển vừa mặc vào, bà liền cảm thấy trước mắt sáng rực.

Giang Uyển vốn dĩ đã xinh đẹp, hiện tại khoác lên mình bộ quần áo màu đỏ này làm bà cảm thấy như thể mình sắp nhận được giải thưởng vậy.

Giang Uyển sờ sờ quần áo mới mà mẹ mình làm, cô cũng cảm thấy vui vẻ.


Mẹ cô ấy may quần áo rất giỏi, những đường khâu bằng tay còn sạch và đẹp hơn cả những đường khâu bằng máy may.

Sau đó Dương Quế Hoa lấy ra thêm sáu bộ quần áo của trẻ em, có màu xanh lam và màu xanh lá cây: "Đây là mẹ may cho ba đứa nhỏ của Trung Quốc, có điều mẹ đã cố ý may rộng thêm rồi, đến lúc đó con đưa cho mỗi đứa nhỏ hai bộ, mẹ biết làm mẹ kế không dễ dàng gì nhưng con cũng không nên làm khổ chính mình.

"Giang Uyển nghe mẹ nói xong liền nghẹn ngào đến nỗi không nói nên lời, sau khi tùy tiện gật đầu vài cái thì nhào vào lòng mẹ mình ôm lấy bà.

"Được rồi, con đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn cư xử giống như trẻ con vậy, từ nay con đã là mẹ của ba đứa nhỏ rồi, con đừng khóc nữa, nếu sau này gặp chuyện ủy khuất gì thì liền cầm của hồi môn đi tàu hỏa trở về với ba mẹ, đàn ông có con không chỉ có một mình cậu ta nhé.

"Giang Uyển bị lời nói của mẹ mình chọc cười chảy cả nước mắt: "Mẹ, mẹ nói cái gì thế, mẹ yên tâm đi, con cũng không phải loại người bị ủy khuất còn nuốt ngược vào trong bụng đâu, Cố Trung Quốc đối xử với con rất tốt, sau này con và anh ấy sẽ hiếu kính với ba mẹ thật tốt! "Dương Quế Hoa nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, giống như lại trở về lúc cô còn nhỏ mà dỗ cô ngủ, hiện giờ mới chớp mắt một cái mà con gái đã lớn lên sắp lập gia đình rồi.


Sáng sớm ngày hôm sau, người nhà họ Giang không ngừng bận rộn chuẩn bị tiệc rượu cho buổi trưa, phụ nữ thì rửa rau, cắt thịt, nấu cơm còn đàn ông thì xách nước, lấy củi và đốt lửa.

Cả nhà Giang Hiểu cũng tới, họ đưa đứa nhỏ vào phòng cô dâu rồi sau đó hai vợ chồng liền ra sức giúp đỡ.

Anh cả của Cố Trung Quốc là Cố Kiến Thiết cũng đưa vợ và hai con gái đến từ sớm, một nhà của Cố Ái Hoa cũng vào phòng bếp nhà họ Giang để hỗ trợ.

Gia đình nào cũng đưa con nhỏ vào phòng cô dâu rồi sau đó vào bếp làm việc.

Dương Quế Hoa vốn dĩ rất ngượng ngùng khi hai gia đình anh cả và em trai của Cố Trung Quốc đến giúp đỡ nhưng bọn họ kiên trì muốn làm việc nên bà cũng không thể ngăn cản được.

Mặc dù gia đình Cố Kiến Thiết sống ở thành phố Nam Xuyên nhưng bởi vì kinh nghiệm khi còn bé nên anh ta làm việc rất ngăn nắp.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.