Thập Niên 70 Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con

Chương 25: Chương 25




“Anh không ngồi đâu, lúc nãy ngồi trên xe ô tô lâu quá giờ anh đứng một lát cũng được, em với hai đứa nhỏ ngồi đi.

” Cố Trung Quốc đứng ôm Tam Bảo.

Giang Uyển cũng không khách sáo, cô ngồi xổm xuống, Nhị Bảo cũng ngồi theo, Đại Bảo đứng dậy lúng túng nói: “Con cũng không ngồi đâu ạ.

”“Sao? Con cũng ngồi mệt rồi sao?”“Dạ.

Con vẫn đứng được ạ!”Giang Uyển hiểu là do Đại Bảo mới vừa biết được chuyện mình cùng cha của cậu ở bên nhau, có chút không thể chấp nhận nổi nên lời nói và hành động có hơi ngỗ nghịch, muốn cậu làm cái gì cậu lại càng không làm cái đó.

Cô cũng không quan tâm, cậu bé muốn sao cũng được, chờ đến khi bản thân cậu nhóc hiểu ra liền tự biết sửa lại.

“Đại Bảo, đừng có quậy, bây giờ ở đây có rất nhiều người, nếu con đứng rồi lát nữa có người ôm con đi thì sao? Ngồi dựa vào gần mẹ Giang đi.

”Cố Trung Quốc biết bọn buôn người ở ga xe lửa đông đúc biết bao nhiêu, hồi mấy năm trước khi hắn trở về đã tận mắt nhìn thấy trẻ con bị ôm chạy đi mất, quay qua quay lại là không thấy bóng người nào nữa.


Bọn buôn người đều có tổ chức, nếu không may bị ôm đi cơ hội tìm được người trở về là vô cùng xa vời, cho nên anh càng phải nghiêm túc trách mắng các con.

Giang Uyển nghe được hai chữ “mẹ Giang” trong miệng người đàn ông thì chưa kịp phản ứng, kiểu xưng hô gì thế này? Mặc dù cảm thấy hơi kì cục, nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa.

Ngược lại Đại Bảo nghe cha mắng liền lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống dựa gần Nhị Bảo.

Giang Uyển phát hiện ra rằng Đại Bảo đặc biệt sợ cha cậu, chắc có thể là do cha cậu bé cao to hơn hẳn người khác, lại luôn không thích cười, nhìn rất hung dữ.

Thật ra Đại Bảo đối với cha vừa sợ lại vừa sùng bái, cảm thấy cha rất cao to, mấy đứa trẻ trong thôn đều rất sợ cha, ngay cả tên ngang ngược nhất trong thôn cũng phải sợ, cho nên cậu bé rất nghe lời cha.

Tuy rằng lúc này đi ra ngoài đều cần phải có thư giới thiệu, nhưng thành phố Nam Xuyên là một thành phố vô cùng phồn hoa, từ nam tới bắc rất nhiều người đến ga xe lửa, loại người nào cũng có.

Trong bữa tiệc buổi trưa, Giang Uyển bận rộn cùng người đàn ông đi khắp nơi nhận lời chúc phúc từ người thân và khách khứa, chưa kịp ăn gì cả.

Cô lục trong túi lớn túi nhỏ dưới đất, cuối cùng tìm ra lương khô mẹ chuẩn bị cho cô, mở ra bên trong có bánh bao thịt vừa trắng vừa mềm vẫn còn đang bốc khói, chỉ trong chốc lát mà không khí đã tràn ngập toàn là mùi thơm.


Thậm chí cô còn nghe được tiếng nuốt nước bọt của gia đình phía sau.

Vào thời này, bột mì và thịt đều là thứ quý hiếm, mẹ cô dùng hết cả vốn liếng mới làm ra được mấy cái bánh này.

Giang Uyển dự tính tự mình ăn một cái, sau đó lấy ra ba cái bánh bao đưa cho người đàn ông, một cái bánh bao nhân đầy thịt Cố Trung Quốc nhận lấy ăn vài miếng là hết, lại uống thêm vài ngụm nước ấm, cuối cùng mới thấy hơi no một chút.

Nhị Bảo ngửi được mùi liền hét lên: “Mẹ Giang, con muốn ăn bánh bao thịt!”“Con ăn hết không? Một cái lớn lắm, không ấy dì bẻ một nửa cho con nha?” Giang Uyển nhìn Nhị Bảo ba tuổi, sợ cậu bé ăn không hết lại lãng phí.

“Có thể ăn hết mà ạ, con muốn ăn một cái!”“Được rồi, vậy cho con một cái, ăn không hết thì đưa cho cha con nhé.

”Cố Trung Quốc sau khi nghe được suýt chút nữa bị sặc nước, xem anh là trạm thu hồi hay sao vậy? Ăn không hết thì đưa cho anh nữa chứ.

“Đại Bảo có muốn ăn một cái không?” Giang Uyển nhìn âm thầm nuốt nước miếng nhưng vẫn muốn chủ động hỏi Đại Bảo một câu.

“Không ăn đâu.

” Trông rất buồn cười, xem ra là muốn phản nghịch với cô.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.