Thập Niên 70 Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con

Chương 37: Chương 37




Cố Trung Quốc dùng lòng bàn tay đầy vết chai sạn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô gái nhỏ, không hiểu vì sao anh lại cảm thấy có hơi đau lòng.

Đang lúc Giang Uyển muốn nói gì đó, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kêu của Đại Bảo: “Cha ơi, mau tới đây đi ạ! Tam Bảo tiểu trong quần rồi ạ!”Giang Uyển ngồi ở mép giường không muốn đứng dậy, tâm trạng còn chưa hoàn toàn bình phục nên không muốn làm gì hết, cô dùng tay đẩy đẩy người đàn ông: “Kìa, gọi anh đó.

”Cố Trung Quốc nhìn thấy cô không khóc nữa thì đứng dậy đi qua chỗ Đại Bảo.

Sau khi quét tước vệ sinh sạch sẽ, Đại Bảo và Nhị Bảo ngồi ở ghế chơi với Tam Bảo, khi Cố Trung Quốc tới nhìn vào trong phòng, anh thấy Nhị Bảo đã ngủ say trên giường, hồi nãy tiếng kêu của Đại Bảo cũng không làm cậu thức giấc.

“Để cha ôm em cho, con đi ngủ đi.

”“Sao em gái lại tiểu trong quần vậy cha?”“Hồi nãy em con mới uống sữa bột mà sao giờ không mắc tiểu cho được? Thôi không hỏi nữa, con mau ngủ đi.

”Đại Bảo “Dạ” rồi xoay người đi về phòng ngủ.

Cố Trung Quốc thay tã cho Tam Bảo rồi ẵm cô bé đặt vào lòng cô gái nhỏ, còn anh đi vào nhà vệ sinh giặt tã rồi phơi lên.


Ban đầu anh không biết thay tã hay giặt tã nhưng nhờ có cô gái nhỏ hay chỉ anh làm, khả năng học hỏi của anh cũng tốt, dần dần có thể học được cách làm.

Giang Uyển dỗ Tam Bảo ngủ, một lát sau cô bé đã ngủ rồi, cô đặt Tam Bảo ngủ ở chính giữa, thấy người đàn ông đi vào thì nhỏ giọng hỏi anh: “Anh giặt xong tã chưa?”“Giặt sạch sẽ rồi, anh đem đi phơi luôn rồi.

”Giang Uyển hài lòng gật đầu rồi lên giường nằm, người đàn ông tắt đèn xong cũng lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Vốn dĩ cô không thể một mình chăm sóc ba đứa trẻ, nhưng mà có người đàn ông này ở đây nên cô muốn san sẻ việc nhà cùng anh, cô nấu cơm anh rửa chén, cô may đồ anh giặt đồ, bây giờ bắt đầu từ việc giặt tã cho con đi.

Trằn trọc một hồi Giang Uyển đã ngủ say, hôm nay cũng là một ngày mệt mỏi.

Cố Trung Quốc rất ít khi cùng vợ cũ ngủ chung một phòng, hiện tại lại cùng cô gái nhỏ vừa mới bên nhau nằm chung một giường, cơ thể đều nóng bừng lên, trong không khí tràn ngập mùi hương xà phòng trên người cô gái nhỏ và mùi sữa của con gái, anh cảm thấy không ngủ được.

Bình thường anhđều ngủ một mình, bây giờ đột nhiên có thêm một người lớn, một trẻ nhỏ khiến anh không biết nói gì, có lẽ đây mới thực sự là một gia đình.

Sáng hôm sau, khi Giang Uyển tỉnh thì Cố Trung Quốc và Tam Bảo đã không còn trên giường nữa.


Cô dụi mắt đi về phía phòng khách, thấy trên bàn có hai hộp cơm bằng nhôm, Đại Bảo và Tam Bảo đang chơi với em.

Tam Bảo được hai anh chơi cùng, cười hi hi ha ha rất là vui vẻ.

“Này, trên bàn là đồ ăn sáng mà cha để cho cô đó, ông ấy nói lúc nào cô dậy thì ăn cho nóng, ông ấy đi ra ngoài tới trưa mới về.

” Đại Bảo nhìn thấy mẹ kế đi ra, nhớ ra lời cha dặn mình.

“Con đang nói chuyện với ai đấy? Không phải cha của con bảo con phải gọi là mẹ Giang à? Đồng chí Đại Bảo, con nói chuyện như vậy là rất không có lễ phép đấy.

”“Tôi không muốn gọi như vậy.

”“Vậy con muốn gọi như thế nào?”“Gọi là mẹ kế.

”“Được, vậy con cứ gọi là mẹ kế đi.

” Chỉ là một cái xưng hô mà thôi, Giang Uyển không quan trọng lắm.

Cô sờ vào hộp cơm, thấy vẫn còn ấm nên vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi mới ra ăn sáng.

Giang Uyển cầm màn thầu ăn kèm với rau xào, mới ăn được mấy miếng thì thấy Nhị Bảo đang nhìn mình chằm chằm… cô cầm màn thầu hỏi Đại Bảo: “Em trai đã ăn sáng chưa?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.