"Mỹ Vân, sao cô lại bất cẩn như vậy, ngày mai phải biểu diễn, chân cô bị thương như thế phải làm thế nào?"
"Hơn nữa nghe nói ngày mai cũng có nhiều lãnh đạo đến, cô còn là người múa dẫn đầu, lần này phải làm thế nào?"
Lưu Mỹ Vân sơ ý té từ trên bậc thang xuống, bắp chân bị lát một miếng, chảy rất nhiều máu, nghiêm trọng hơn là, bị gãy xương mắt cá, động đến một chút, cô liền đau đến mức đổ mồ hôi hột.
Bộ đội quân y nhanh chóng xử lý cho cô, nói là nửa năm nữa đừng nghĩ đến việc nhảy múa.
"Thật xin lỗi", Lưu Mỹ Vân mau nước mắt, giọng nói vừa nhỏ vừa nhu.
Tính tình của nguyên chủ chính là như vậy, nhát gan nhu nhược, giọng nói cũng nhỏ như con muỗi, hết lần này tới lần, dáng đẹp, da trắng, chỉ cần đứng trên sân khấu, tùy tiện biểu diễn một chut, một ánh mắt, cũng có thể câu người.
"Cái này còn cần phải nói, Phùng Đoàn chắc chắn sẽ cho Tần Tiểu Nguyệt lên trước!" Một cô gái đang chải đầu tùy tiện nói, giọng rất là không thoải mái.
Lưu Mỹ Vân nhìn về phía cô, nhận ra đây chính là bạn cùng phòng Tống Hồng Anh, lớn hơn nguyên chủ hai tuổi, nhanh mồm nhanh miệng, cũng coi là người bạn tốt duy nhất của nguyên chủ trong đoàn văn công, cũng là một người không nói những lời vô dụng.
"Tần Tiểu Nguyệt muốn làm người múa dẫn bao lâu này, lần này ông trời cũng tác thành cho cô ta!" Tống Hồng Anh không chút che giấu nào sự chán ghét của mình đối với Tần Tiểu Nguyệt, những người khác nghe, cũng trung lập phụ họa, cũng có người thông minh không nói lời nào.
Nhưng là Lưu Mỹ Vân lại toát mồ hôi lạnh, tỉnh bơ đổi chủ đề: “Buổi biểu diễn thuận lợi mới là quan trọng nhất, mọi người cũng đừng lo lắng, đoàn trưởng Phùng sẽ sắp xếp ổn thỏa, cũng đừng vì tôi mà ảnh hưởng đến buổi biểu diễn ngày mai."
Nghe Lưu Mỹ Vân ở trước mặt nhiều người, nói nhiều lời như vậy, mọi người cũng liền kinh ngạc, cũng cho là cô lo lắng cho buổi biểu diễn, vì vậy lại an ủi cô.
So với Tần Tiểu Nguyệt luôn luôn bắt lỗi, những người trong đoàn công văn phần lớn đều có hảo cảm đối với Lưu Mỹ Vân, người đẹp, múa tốt, không kiêu ngạo, nhưng lại là quá nhát gan.
Buổi sáng mới vừa xuyên không, Lưu Mỹ Vân vì đi bộ mà té gãy xương chân, sao có thể lo lắng cho buổi biểu diễn ngày mai, cô lo lắng chính là cái mạng nhỏ của mình.
Lúc mới vừa xuyên tới, trước mắt liền xuất hiện cuộc đời ngắn ngủi của nguyên chủ.
Mười tám tuổi, tham gia đoàn công văn của bộ đội, được Tần Tiểu Nguyệt ở trong quân đoàn vừa thấy đã yêu, không đợi hai người xuất hiện tia lửa, nguyên chủ cũng bởi vì tai nạn mà khiến cho chân bị gãy, nguyên chủ vừa tự ti vừa hèn yếu, từ chối sự ân cần hỏi thăm của Tần Tiểu Nguyệt, tình thế dưới sự bức bách, lại đem mình gả đến nông thôn.
Thảm hơn là, sau khi kết hôn, cha mẹ của nguyên chủ bất ngờ qua đời, còn để lại một em trai ngốc, nguyên chủ không để ý đến sự phản đối của chồng, sau khi đến nông trường xa xôi ngàn dặm đón em trai, mâu thuẫn với mẹ chồng, nhẹ thì đánh chửi, nặng thì ngược đãi, mỗi ngày trải qua đều là cuộc sống nóng như lửa.
Cho nên mùa đông năm 77, cuộc thi đại học được khôi phục, nguyên chủ muốn tham gia, mẹ chồng không cho, lúc này em trai lại bị chết đuối, mất đi người thân cuối cùng, nguyên chủ sụp đổ, nhảy sông tự tử.
Một cô gái xinh đẹp, phí một đời, hai mươi bảy tuổi liền kết thúc cuộc sống, đều là một chữ thảm.