Tần Tiểu Nguyệt đỏ mặt gật đầu, thoải mái thừa nhận: "Ừ, bọn tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ, người trong nhà đã hứa hôn từ bé."
"Thanh mai trúc mã!"
"Hai người thật xứng đôi!"
Tần Tiểu Nguyệt cười vô cùng rực rỡ trong sự ghen tị của mọi người, ngay cả khi ánh mắt quét đến Lưu Mỹ Vân làm người ta ghét, cô ta cũng không trừng mắt với cô nữa, mà hất cằm lên, ra vẻ kiêu ngạo.
Xe tải một đường xóc nảy, gió lạnh thổi qua, lọt vào trong tầm mắt của mọi người tất cả đều là một vùng tuyết trắng.
Khung cảnh tuyết rơi ở thập niên sáu mươi khiến Lưu Mỹ Vân rung động nói không nên lời.
Kiếp trước cô là người phương Nam, chưa từng thấy cảnh tuyết rơi hùng vĩ thế này, đi ngang qua một vài thôn làng nhìn thấy khói bếp lượn lờ, có mấy đứa nhỏ đen sì cầm con ốc sên đuổi theo phía sau xe tải bọn họ reo hò, giọng nói trong trẻo lại sáng rõ.
Sau này sẽ phải cắm rễ ở nơi có hoàn cảnh như thế này, không có 996, không cần tăng ca thâu đêm suốt sáng, không cần trả khoản vay mua nhà mua xe, không cần bay trên không trung suốt trời Nam biển Bắc, không cần uống rượu đến nỗi xuất huyết dạ dày chỉ vì hoàn thành một đơn đặt hàng.
Lưu Mỹ Vân hít thở không khí rét lạnh của thập niên sáu mươi, trái tim hoảng loạn bất an cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
…
Hôm nay, trong đoàn nghỉ phép, các cô gái đã hẹn nhau đến bưu cục từ trước để gửi thư cho người nhà.
Ký túc xá chỉ còn lại Lưu Mỹ Vân và Tống Hồng Anh là không đi.
Chân của Lưu Mỹ Vân bị thương vẫn chưa khỏi hẳn, từ khi trở lại đoàn phần lớn thời gian đều nằm trên giường.
Chỉ riêng việc ngủ, cô cũng có thể ngủ cả ngày.
Hận không thể ngủ một giấc bù lại giấc ngủ không đủ giấc do thức đêm mà đột tử ở kiếp trước.
"Cái gì, cậu muốn xuất ngũ?"
Tống Hồng Anh nghe thấy Lưu Mỹ Vân nói đã nộp đơn xin xuất ngũ lên cấp trên, kinh ngạc đến nỗi miệng có thể nhét vừa một quả trứng gà.
"Tại sao, là bởi vì chân của cậu bị thương à?" Tống Hồng Anh không hiểu, bác sĩ cũng đã nói chân của cô nửa năm sau là có thể nhảy múa bình thường rồi, cùng lắm thì khoảng thời gian này ở trong đoàn làm việc vặt, hoặc là nghe theo sắp xếp, tạm thời đến bộ hậu cần hỗ trợ cũng được mà, trước kia cũng không phải chưa từng có ai như cô ấy.
Hơn nữa Lưu Mỹ Vân là người nhảy múa tốt nhất trong đoàn, khó khăn lắm bọn họ mới được vào đoàn văn công, một khi xuất ngũ, coi như lại trở lại ban đầu rồi.
Lưu Mỹ Vân nói lý do của mình cho cô nghe, Tống Hồng Anh đột nhiên im lặng.
Một lúc sau hốc mắt đỏ đỏ, mở miệng: "Em trai mình cũng xuống nông thôn làm thanh niên trí thức rồi."
Lưu Mỹ Vân sững sờ, tình hình trong nhà Tống Hồng Anh cô cũng biết.
Ba mẹ đều là công nhân trong nhà máy, nhà cô có ba chị em trai, Tống Hồng Anh là con thứ hai, trên cô ấy còn có một chị gái, lớn hơn cô ấy hai tuổi, vận may không tốt, vào năm phải thi đại học, đúng lúc nhà nước hủy bỏ kỳ thi đại học.
Nếu như dựa theo những tiểu thuyết mà Lưu Mỹ Vân đã đọc, đầu năm nay phổ biến trọng nam khinh nữ, nếu như đổi lại là gia đình khác, người xuống nông thôn chắc chắn phải là chị cả của Tống Hồng Anh.
Nhưng ba mẹ của Tống Hồng Anh không giống như vậy, bọn họ thương con trai cũng thương con gái, điều này có thể nhìn ra từ tính cách cởi mở thẳng thắn của Tống Hồng Anh, và cả chiếc khăn quàng cổ màu đỏ mà cô ấy luôn quý trọng.
"Ba mình nói, chị mình là con gái không chịu được cực khổ, hơn nữa chị ấy cũng sắp đến tuổi đính hôn, nếu như xuống nông thôn, có lẽ cả đời cũng không về được."
Tống Hồng Anh khóc đến nỗi thở không ra hơi, từ nhỏ tình cảm của cô ấy và em trai là tốt nhất, mặc dù không nỡ để em trai đến nông thôn, nhưng trong lòng cô ấy hiểu rõ, chị gái càng không thể đi.