[Thập Niên 70] Mẹ Ruột Xinh Đẹp

Chương 17



Nhìn ra vẻ hoang mang trên mặt cô, Phùng Ngọc Quyên giải thích: "Em yên tâm, đó đều là quá trình bình thường. Lần này tiểu đoàn trưởng Lục đã lập được công lao hạng nhất, lại bị thương, hơn nữa tuổi của cậu ấy cũng không nhỏ, bộ đội vốn dĩ rất chú ý đến vấn đề cá nhân của sĩ quan, cho nên lãnh đạo đặc biệt phê khẩn cấp, hơn nữa lúc chính thẩm, hồ sơ của em còn ở bộ đội, nên tiết kiệm được rất nhiều thời gian."

"Em biết rồi ạ, trung đoàn trưởng, cảm ơn cô."

Chắc chắn Phùng Ngọc Quyên đã vì chuyện của cô mà hao tổn không ít tâm tư, nhưng Lưu Mỹ Vân bây giờ, ngoại trừ nói một câu cảm ơn, những chuyện khác đều không làm được.

Từ khi xuyên qua đến bây giờ, ngoại trừ Tần Tiểu Nguyệt nắng mưa thất thường, những người cô gặp được tất cả đều là người tốt.

"Ban đầu là cô tuyển em vào đây, em là một hạt giống nhảy múa giỏi, nếu như không phải bất đắc dĩ, cô chắc chắn sẽ không để em đi. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã rồi, những chuyện khác không thể nói nhiều thêm nữa. Tiểu đoàn trưởng Lục là một người tốt, cô và Uyển Quân quen biết nhau mấy chục năm, người mà bà ấy dạy dỗ, chắc chắn sẽ không tệ."

"Vâng… em biết rồi."

Nghe Phùng Ngọc Quyên dặn dò liên miên lải nhải, đột nhiên mũi Lưu Mỹ Vân chua chua, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cô không kìm nén được nỗi xúc động, tiến lên ôm lấy Phùng Ngọc Quyên, chôn mặt thật sâu vào cái áo khoác quân đội vừa lạnh lẽo vừa thô cứng của bà, nức nở nói: "Trung đoàn trưởng, cảm ơn cô đã đối xử với em tốt như vậy, sau này có cơ hội, em nhất định sẽ báo đáp cô."

Lưu Mỹ Vân của kiếp trước là trẻ mồ côi, ba mẹ mất sớm, người thân nuốt hết tiền bảo hiểm rồi ném cô vào trại trẻ mồ côi.

Trong trại trẻ mồ côi, cô phải đánh nhau với một đám trẻ con để giành miếng ăn, sau khi tốt nghiệp, lại phải tranh giành công việc với hơn trăm ngàn sinh viên tốt nghiệp.

Từ tầng hầm ẩm ướt âm u, phấn đấu đến căn nhà hơn một trăm mét vuông ở thành phố loại một, đối với tình người ấm áp Lưu Mỹ Vân đã coi nhẹ từ lâu, ngay cả những đối tượng xem mắt của cô, cũng chê cô không có mùi của con người, là một cỗ máy máu lạnh chỉ biết kiếm tiền.

Phùng Ngọc Quyên sờ lên đầu cô, khóe mắt cũng có chút ướt át.

"Em nhận lấy những thứ này đi."

Phùng Ngọc Quyên nhét một cái khăn tay vào túi áo cô, bên trong gói một vài thứ.

Lưu Mỹ Vân nghẹn ngào mở ra, nhìn thấy tiền và vé tàu bên trong, nước mắt chảy càng nhiều.

"Trung đoàn trưởng, em không nhận." Cô muốn trả cái khăn tay lại, nhưng Phùng Ngọc Quyên không cho.

"Đây là mệnh lệnh, nhiều hơn cô cũng không có, coi như đây là của hồi môn cô tặng em khi em kết hôn với tiểu đoàn trưởng Lục."

"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, em mau trở về ký túc xá thu dọn đi." Phùng Ngọc Quyên vỗ vỗ bả vai cô, giúp cô chỉnh lại cổ áo méo xẹo, giống như một người mẹ đối đãi với đứa con sắp đi xa của mình.

"Trung đoàn trưởng." Lưu Mỹ Vân đi tới cửa, cuối cùng chào Phùng Ngọc Quyên một cái, kiên định nói: "Em nhất định sẽ mãi mãi ghi nhớ cô."

Đây là hơi ấm đầu tiên cô cảm nhận được khi một mình xuyên tới thế giới này.

Lưu Mỹ Vân trở lại ký túc xá với đôi mắt đỏ ửng, sau khi mọi người biết ngày mai cô sẽ phải rời đi, người khóc càng nhiều hơn.

"Mỹ Vân, mình không nỡ để cậu đi."

"Sau này sẽ không được nhìn thấy cậu nhảy múa nữa rồi."

Cảnh tượng khi sắp chia tay, luôn luôn ấm áp mà buồn bã. Trong ký túc xá, ngay cả hai cô gái bình thường có quan hệ không tốt với Lưu Mỹ Vân cũng không nhịn được mà ôm lấy cô nức nở nói: "Lưu Mỹ Vân, thật ra tôi cũng không ghét cô, chỉ cảm thấy trung đoàn trưởng luôn thiên vị cô. Tôi biết, đều là bởi vì cô nhảy múa giỏi nhất, cô chờ đó, sau này tôi nhất định sẽ vượt qua cô!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.