"Tôi tin cô nhất định sẽ làm được." Lưu Mỹ Vân ăn ngay nói thật.
Nguyên chủ đúng là rất có thiên phú trong việc nhảy múa, nhưng cô là một kẻ giả mạo, chỉ biết vài động tác đơn giản, đây cũng là một trong những lý do tại sao lúc trước cô phải làm chân bị thương rồi rời khỏi đoàn văn công.
Một khi nhảy múa, vậy chắc chắn sẽ để lộ.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Mỹ Vân đeo ba lô hành quân và hai chiếc chăn, rời khỏi đoàn văn công.
Tống Hồng Anh khóc lóc nhất định phải tiễn cô đến cổng.
"Cậu mau đi tập luyện đi, còn khóc nữa thì Trường Thành cũng sẽ bị cậu khóc đổ mất."
Lưu Mỹ Vân bất đắc dĩ, mới đi mấy bước mà Tống Hồng Anh đã khóc giống như mình sắp anh dũng hy sinh vậy.
"Đồng chí Lưu Mỹ Vân!"
Khó khăn lắm mới đi tới cửa, Lưu Mỹ Vân nhìn thấy chàng trai nói chuyện dày đặc giọng địa phương ngày hôm qua, cậu ta đang đứng ở cửa ra vào nhìn hai người.
"Ừ, là tôi." Nụ cười của chàng trai trông có vẻ ngu ngơ, cầm trong tay một cái túi đã chuẩn bị từ trước đưa cho cô, vẻ mặt thấp thỏm: "Đây là thảo dược tôi hái trên núi lúc huấn luyện, chính là loại thảo dược mà hôm qua tôi đã nói với cô, tôi phơi khô rồi có thể để lâu, không chỉ có tác dụng với những vết thương té ngã, mà đầu gối và thắt lưng cũng có thể dùng, cô ngâm vào nước cho nở ra rồi đắp lên người là được."
"Nhiều như vậy, cho tôi cả à." Lưu Mỹ Vân nhìn thấy trong cái túi kia tràn đầy tấm lòng chân thành, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
"Ừ, chỉ là chút cỏ khô, không nặng đâu, tôi treo lên giúp cô. Nói rồi, cậu ta buộc cái túi lên ba lô hành quân của Lưu Mỹ Vân.
Nặng thì không nặng, chỉ là đi trên đường cứ lắc qua lắc lại, tấm lòng nặng trĩu.
"Cảm ơn cậu nha, tôi vẫn chưa biết cậu tên gì?" Lưu Mỹ Vân hỏi.
"Tôi tên Lý Thiết Đản." Chàng trai sờ lên ót theo thói quen, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Được rồi, đồng Chí Thiết Đản.
Lưu Mỹ Vân lấy quyển sách mà cô đã học thuộc từ trong ba lô của mình đưa cho cậu ta: "Đồng chí Lý Thiết Đản, cái này tặng cho cậu."
Lý Thiết Đản vừa nhìn, vội vàng lùi lại phía sau hai bước, lắc đầu: "Không được, tôi không thể nhận."
Lý Thiết Đản chẳng biết được mấy chữ, nhưng sách vở vô cùng quý báu, món quà Lưu Mỹ Vân tặng cậu ta, đối với cậu ta mà nói quá quý giá, cho dù dùng một bao thảo dược để đổi cũng không đủ.
"Cậu không nhận, vậy tôi cũng không thể nhận quà của cậu." Nói rồi, cô tháo túi cỏ khô trên lưng xuống.
"Ấy." Lý Thiết Đản muốn ngăn cản, nhưng cậu ta lại không biết nên nói gì, nhất thời khó xử, lông mày trên mặt cũng sắp nhíu lại thành một cục.
"Đồng chí Lý Thiết Đản, quyển sách này tôi đã học thuộc hết rồi, bây giờ tôi chỉ đang tặng nó cho người cần nó hơn thôi. Bình thường cậu không có việc gì làm, ngoại trừ nghe đài phát thanh cải thiện khẩu âm cũng có thể học tập cùng với những đồng chí khác, biết thêm mấy chữ."
Vừa nghe đến học tập và biết chữ, lập tức đôi mắt của Lý Thiết Đản có chút sáng ngời.
Nhân lúc cậu ta đang dao động, Lưu Mỹ Vân nhét quyển sách vào tay cậu ta nói: "Học tập cho tốt, ngày ngày tiến lên."
Khó khăn lắm mới tiễn được Lý Thiết Đản đi, nhìn lại thấy Tống Hồng Anh vẫn đang đứng ở đó khóc lóc, chỉ là không còn khóc dữ dội như lúc nãy nữa, nhưng cũng không ngừng nức nở.
Lưu Mỹ Vân thật sự nghi ngờ, thứ được chứa trong mắt cô ấy không phải nước mắt, mà là nước biển.
"Cậu còn khóc nữa, thì dứt khoát xuất ngũ cùng mình đi, mình sẽ đưa cậu về nhà, làm con gái nuôi của mẹ mình."
"Vậy thì không được, mình phải tiết kiệm tiền trợ cấp cho em trai mình nữa." Tống Hồng Anh đau lòng thì đau lòng, nhưng lý trí vẫn còn, không quên mình còn có một đứa em trai.