Lưu Mỹ Vân vốn dĩ muốn dùng cách này để khuyên người đàn ông chia cho cô một chút hành lý, kết quả Lục Trường Chinh lại trực tiếp gộp đống hành lý này lại với nhau, một tay xách chúng, đưa ra một cái tay khác kéo lấy cô.
"Yên tâm, tôi sẽ không để lạc mất cô đâu."
Ngồi xe lửa ở thập niên sáu mươi thật sự chỉ có chen chúc, chạy, tranh nhau lên xe lửa, rõ ràng là xe lửa đến đúng giờ mới chạy, nhưng khi vừa soát vé xong mọi người xông đến nhanh như chớp, đám người đen nghịt, hơi sơ ý một chút là có thể va vào nhau.
Lưu Mỹ Vân thật may mắn khi có một Lục Trường Chinh đi theo bên cạnh mình, nếu không với bộ dạng chưa từng thấy sự đời này của cô, đến khi ngồi lên xe lửa có lẽ cũng chỉ còn lại nửa cái mạng thôi.
Vất vả lắm tìm được toa tàu lên xe lửa, Lưu Mỹ Vân mới hơi khoẻ lại một chút.
Nhưng đây cũng là bởi vì toa xe giường nằm mà bọn họ lên, bên trong đa số đều là người của những đơn vị khác nhau đi công tác, rất ít người đưa người nhà đi cùng, còn trong toa xe ghế cứng ở sát phía trước thì người dính lấy người, đưa mắt nhìn sang, tất cả đều là đầu người đen nghịt.
Vé của bọn họ là hai tấm vé giường dưới, sau khi Lưu Mỹ Vân tìm được giường của mình, thì mệt mỏi nằm co quắp trên giường, uể oải suy sụp nhìn Lục Trường Chinh bỏ hành lý xuống.
Chiều cao của Lục Trường Chinh một mét tám mấy, cũng không biết trên người có bao nhiêu khối cơ thịt, đeo nhiều hành lý như vậy, còn dắt tay cô chen lấn cả nửa ngày trời, không những trên trán không có một chút mồ hôi nào, mà ngay cả hơi thở cũng ổn định bình thường.
"Đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì không?"
Người này vừa bỏ hành lý xuống xong, lập tức hỏi han cô một cách ân cần.
"Không đói." Lưu Mỹ Vân lắc đầu, nhìn cánh tay phải của anh mà không yên tâm lắm, hỏi: "Tay của anh thật sự không sao chứ?"
"Đã khỏi lâu rồi." Lục Trường Chinh nhếch miệng cười, lắc lắc cánh tay, trong lòng ngọt ngào giống như ăn mật, rất ngọt.
Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của anh, Lưu Mỹ Vân cũng không nhịn được mà cười, cảm thấy người này cùng với sự chín chắn và nghiêm túc mình nhìn thấy hôm xem mắt, quả thật như hai người khác nhau.
"Được rồi, đừng để cánh tay của anh mỏi đến gãy." Lưu Mỹ Vân giận trách.
Tầm mười phút nữa xe lửa mới chạy, Lục Trường Chinh không chịu ngồi yên, móc ra hai quả táo từ trong túi định đem đi rửa.
"Táo anh lấy ở đâu ra vậy?" Lưu Mỹ Vân nhìn thấy quả táo, đôi mắt sáng lên, từ khi xuyên qua đến nay cô chưa ăn chút trái cây nào.
"Đổi với một người đồng hương trên đường đi đấy."
Thật ra là anh mua quả táo của người đồng hương đó, nhưng lời này cũng chỉ dám nói với Lưu Mỹ Vân khi không có ai.
"Vậy anh rửa đi, hai ta mỗi người một nửa, một quả to quá, tôi ăn không hết."
"Được, tôi đi rửa ngay."
Khó khăn lắm mới nghe thấy Lưu Mỹ Vân nói muốn ăn gì đó, lại còn chia đôi một quả táo với mình, Lục Trường Chinh nghe xong rất tích cực, còn có chút hối hận, lúc đầu tại sao không mua thêm hai quả.
Lục Trường Chinh chân trước vừa đi, Lưu Mỹ Vân không ngờ rằng gặp lại một "người quen" trên toa xe.
Là bác gái giở trò muốn đổi vé giường nằm của bọn họ ở phòng chờ khi nãy.
Lưu Mỹ Vân trơ mắt nhìn bác gái kia kéo hành lý, trong tay cầm tấm vé xe đứng trên lối đi giữa những hàng ghế nhìn quanh, cuối cùng dừng trước giường của mình, không có gì bất ngờ xảy ra, cái giường còn trống trên đầu cô chính là điểm đến của bác gái này
Quả nhiên, bác gái tìm thấy giường của mình sau đó nhét hành lý vào gầm giường, nhìn qua một lúc, dường như lại có chút không yên tâm, đôi mắt bắt đầu nhìn xuống hai cái giường ở tầng dưới gần hành lý của bà ta.
Khi vừa nhìn xuống lập tức mặt đối mặt với Lưu Mỹ Vân đang nhàn nhã ngồi trên giường, quan sát bà ta.