[Thập Niên 70] Mẹ Ruột Xinh Đẹp

Chương 23



Nhìn thấy Lưu Mỹ Vân, bác gái đầu tiên là sững sờ, lập tức kịp phản ứng lại, lúc nãy mình ở phòng chờ đã bị cô gái này lừa rồi.

Bà ta tức giận, nguýt Lưu Mỹ Vân một cái: "Ôi trời ơi, người tuổi trẻ bây giờ ấy mà, lại có người không thành thật như thế, ngay cả một bà già như tôi cũng lừa."

Một câu nói kỳ quái, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh. Nhất là khi mọi người phát hiện người mà bác gái kia nói đến lại là cô gái khi nãy vừa lên xe khiến cả khoang tàu phải kinh ngạc vì sự xinh đẹp của mình, trong lòng bọn họ càng tò mò hơn, vây tới nhao nhao hỏi xem có chuyện gì.

Khi Lưu Mỹ Vân làm công việc chào hàng ở kiếp trước, có kiểu người quái gở nào mà cô chưa từng gặp, đã luyện thành bản lĩnh đao thương bất nhập từ lâu.

"Bác gái, trùng hợp vậy." Cô mang giày rồi xuống giường, dường như không hiểu bà ta nói gì, cô nói: "Chúng ta có duyên thật đó, đều mua vé đứng, thế mà còn có thể gặp nhau ở toa xe giường nằm này."

Khi những người hóng chuyện xung quanh nghe xong, phản ứng còn lớn hơn.

Gì cơ, người mua vé đứng, tại sao lại chạy tới toa xe giường nằm?

Vốn dĩ sau khi bác gái phát hiện mình bị lừa trong lòng tức giận, chỉ thuận miệng nói Lưu Mỹ Vân vài câu, khiến cô mất hết mặt mũi trước mặt mọi người thôi.

Nhưng bà ta rất bất ngờ, không biết Lưu Mỹ Vân đang giả ngốc hay là thật sự có tự tin, cô nói rất to, lại thêm khuôn mặt xinh đẹp kia, khiến gần như tất cả mọi người trên toa xe đều vây sang đây hóng chuyện của bọn họ, trong lòng bác gái càng tức giận hơn.

"Ai thèm có duyên với cô, tuổi còn nhỏ mà đã quen giở thói mưu mô." Bác gái chán ghét nguýt Lưu Mỹ Vân một cái.

Lưu Mỹ Vân lại cười với bà ta một cách đầy chân thành: "Bác gái, con không có lừa bác, bọn con thật sự mua vé đứng. Chỉ là vừa nãy gặp được lãnh đạo của chồng cháu ở nhà ga, ông ấy biết bọn con bị thương nên đã đổi vé giường nằm của mình cho bọn cháu. Là do bọn cháu may mắn, có thể gặp được một người lãnh đạo tốt như vậy."

Thì ra vé giường nằm của cô gái nhỏ là được người ta đổi cho, một lãnh đạo biết quan tâm cấp dưới, chú ý đến những chiến sĩ bị thương, đáng được mọi người tôn kính biết bao nhiêu, ngay khi mọi người bắt đầu khen ngợi vị lãnh đạo này bằng những lời từ tận đáy lòng, thì nghe thấy giọng nói trong trẻo của Lưu Mỹ Vân lại vang lên: "Bác gái, không phải bác cũng mua vé đứng sao, tại sao bác đến đây?"

Lòng tò mò của mọi người vừa mới lắng xuống, lại bị một câu nói của cô khơi lên, nhao nhao nhìn về phía bác gái, đợi bà ta nói ra lý do.

"Tim tôi không tốt, trên đường gặp được một người tốt bụng đổi vé cho tôi, sao đây, như vậy cũng phạm pháp à!"

Bác gái hừ lạnh một tiếng, không biết là tin những lời Lưu Mỹ Vân nói khi nãy, hay là nhìn ra được cô cũng không phải người hiền lành gì, bà ta xua đuổi những người đang hóng chuyện rồi cởi giày bò lên giường, không thèm để ý đến Lưu Mỹ Vân nữa.

Vốn dĩ mấy người này còn đang hóng chuyện thì đột nhiên ngửi thấy trong không khí có mùi hôi chân bay tới, ai nấy đều biết điều mà giải tán.

Lưu Mỹ Vân nhíu mày, cơn buồn nôn trước đó khó khăn lắm mới đè xuống được bây giờ lại dâng lên, mãi đến khi Lục Trường Chinh rửa táo xong quay lại, đổi giường với cô, lại đưa chai dầu gió cho cô hít mới đỡ hơn một chút

Xe lửa xình xịch xình xịch bắt đầu xuất phát, màn đêm dần dần buông xuống, Lưu Mỹ Vân ngủ một giấc, cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều.

Vừa mở mắt thì thấy Lục Trường Chinh ngồi trên chiếc giường đối diện, sắc mặt hồng hào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.