[Thập Niên 70] Mẹ Ruột Xinh Đẹp

Chương 30



Lưu Mỹ Vân ngồi xổm xuống, kéo cậu nhóc ôm vào lòng, dùng áo khoác quân đội bao bọc chặt chẽ, lập tức hốc mắt đỏ lên.

Trời lạnh như vậy, một đứa nhỏ mới năm tuổi lạnh đến nỗi tai đông cứng, trên người chỉ mặc một cái áo mỏng, giày vải dưới chân còn bị rách, cho dù cô không phải chị ruột của nhóc, nhưng thấy cảnh tượng này cũng rất đau lòng.

"Tại sao em lại mặc ít như thế?"

Vốn dĩ Lưu Mỹ Vân định cởi áo khoác quân đội ra, nhưng Lục Trường Chinh đã đi trước cô một bước, cánh tay trực tiếp chụp tới, bế cậu nhóc lên, dùng áo khoác quân đội che phủ từ đầu đến chân chỉ lộ ra đôi mắt xoe căng.

Thấy nhóc bị dọa cho phát sợ, nhưng không dám giãy dụa, vẻ mặt đáng thương muốn khóc, Lưu Mỹ Vân vội vàng sờ lên đầu nhóc, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, anh ấy không phải người xấu."

"Bác Văn, là ai vậy?”

Một giọng nam trầm thấp hơi khàn khàn vang lên từ trong nhà, Lưu Mỹ Vân vừa nghe thấy thì biết đó là ba của nguyên chủ.

"Ba! Là chị! Chị về rồi!" Lưu Bác Văn ở trong lòng Lục Trường Chinh không dám cử động lung tung, sợ giày vải dính bùn trên chân mình làm bẩn áo khoác quân đội của người ta, đành phải nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn lại, gân cổ lên hét to một tiếng.

Yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, một người đàn ông trung niên đi ra từ trong nhà, làn da có chút tái nhợt, hai bên tóc mai có mấy sợi bạc, đoạn đường ngắn ngủi ông lại bước đi một cách liêu xiêu, khi nhìn thấy bóng người ở cửa, thân hình của người đàn ông hơi lảo đảo một chút, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn.

"Mỹ Vân."

"Ba." Lưu Mỹ Vân tiến lên, nhìn thấy người đàn ông gầy gò trước mặt, nhiều tóc bạc hơn so với người trong trí nhớ của nguyên chủ, nước mắt cô không kìm nén được nữa.

"Mỹ Vân, thật sự là con này!"

"Tại sao con lại về!"

Lưu Vĩnh Niên nghĩ thế nào cũng không hiểu, con gái nhà mình lại đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà, rất vui vẻ, ông không nhịn được lo lắng: "Có phải là xảy ra chuyện gì không?"

"Ba, không có chuyện gì hết, con xin xuất ngũ rồi!"

Lúc đầu nghe thấy con gái nói không có chuyện gì, trong lòng Lưu Vĩnh Niên còn thả lỏng một nhoáng, nhưng lại nghe thấy con gái nói xuất ngũ ông cũng chẳng thả lỏng được bao lâu.

"Vào nhà trước rồi nói sau, mẹ con còn đang ở bên trong kìa."

Cho dù có rất nhiều lời muốn nói, Lưu Vĩnh Niên cũng không quên vợ mình còn đang nằm trên giường.

Lưu Mỹ Vân đi vào nhà, nhìn thấy những thứ bên trong giống y như trong trí nhớ của mình, ngôi nhà mái bằng nhỏ chỉ có một cái phòng đơn, dùng ván giường miễn cưỡng ngăn thành hai cái phòng nhỏ, ba mẹ của nguyên chủ ở một bên, Lưu Bác Văn ở một bên, năm ngoái nguyên chủ trở về thăm người thân, nằm chen chúc trên một cái giường với mẹ mình.

Mẹ của nguyên chủ, Chu Tuệ Như đang ngồi dựa trên giường, hốc mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm cửa, vừa thấy cô, nước mắt lập tức tràn ra như lũ lụt.

"Mỹ Vân!"

"Mẹ."

Lưu Mỹ Vân bước nhanh đi đến bên giường, ôm người phụ nữ vào lòng, cảm nhận được thân hình gầy gò trong lớp quần áo, chóp mũi chua xót.

"Mau để mẹ nhìn xem, có gầy đi không."

Chu Tuệ Như nhìn thấy con gái vui mừng không nói nên lời, mười một tuổi con gái đã vào đoàn văn công, mấy năm mới trở về một lần, sự nhớ nhung và lo lắng cả ngày lẫn đêm đều đã trở thành một thói quen khó bỏ của bà.

"Tại sao con lại về vào lúc này?"

"Còn cậu ấy là ai?"

Thắt lưng của Chu Tuệ Như không cử động được, bà nắm lấy tay con gái, trong lòng cảm thấy lo lắng.

Bộ đội nghỉ phép thăm người thân mấy năm mới có một lần, năm ngoái con gái đã về rồi, bây giờ lại đột nhiên trở về, hơn nữa một hai tháng gần đây cũng không gửi thư về nhà, bà lo lắng đến độ cổ họng sắp bốc lửa rồi.

"Mẹ, chân con bị thương không thể nhảy múa nữa nên xin xuất ngũ, đây là đối tượng mà đoàn trưởng bọn con giới thiệu cho con, hai đứa con đã nộp báo cáo kết hôn, sắp kết hôn rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.