[Thập Niên 70] Mẹ Ruột Xinh Đẹp

Chương 31



Lưu Mỹ Vân biết ba mẹ lo lắng, nói tóm tắt mọi chuyện cho họ nghe, tiện thể còn giới thiệu Lục Trường Chinh.

"Mỹ Vân, con nói thật đi, con tự nguyện xuất ngũ thật sao? Không phải bởi vì mẹ và ba con liên lụy con chứ?"

Chu Tuệ Như hỏi ra câu hỏi mà Lưu Vĩnh Niên vẫn luôn muốn hỏi khi biết con gái xuất ngũ.

Tình hình của nhà bọn họ hiện giờ, thật ra cũng có thể sống được, mình chịu khổ một chút chẳng sao, chỉ sợ liên lụy con gái.

"Ba, mẹ, bản thân con thật sự muốn xuất ngũ."

Trên đường trở về, Lưu Mỹ Vân đã biên soạn trước một lý do thoái thác, sau khi cô kiên nhẫn giải thích xong, tảng đá lớn treo trong lòng vợ chồng Lưu Vĩnh Niên cuối cùng cũng rơi xuống đất.

"Con đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi."

Chu Tuệ Như vừa vui mừng vừa mất mát sờ lên đầu con gái, giống như chỉ mới chớp mắt một cái con gái đã trưởng thành.

"Mỹ Vân, con nói chuyện với mẹ con đi, ba đi nấu cơm cho cả nhà."

Lưu Vĩnh Niên biết con gái trong bộ đội không xảy ra chuyện gì, chân bị thương cũng đã gần khỏi hẳn, xuất ngũ là mong muốn của chính cô, còn tìm được một đối tượng kết hôn trông rất đoan chính, trong lòng ông nhẹ nhõm không ít.

Chỉ là đối tượng kết hôn này là người như thế nào, ông còn phải suy nghĩ thêm.

"Chàng trai trẻ, cậu biết nấu cơm phải không?" Hai tay Lưu Vĩnh Niên chắp sau lưng, nghiêm mặt hỏi Lục Trường Chinh.

"Chú, con biết nấu cơm, chú ngồi nói chuyện với Mỹ Vân và thím đi, để con làm cho."

Lục Trường Chinh là ai chứ, lớn lên trong đại viện từ nhỏ, về sau lại vào bộ đội, Lưu Vĩnh Niên mới mở miệng, thì anh biết đã đến lúc mình nên thể hiện rồi.

Những chuyện như thổi lửa nấu cơm, anh vào bộ đội chưa đến hai năm đã học được.

"Chú nấu với cháu." Lưu Vĩnh Niên khoát khoát tay từ chối, lại quay đầu nắm chặt cổ áo của thằng con trai nhỏ: "Bác Văn, con cũng đừng ngồi không nữa, đem cái áo choàng ngắn của mình hơ cho khô đi!"

Lưu Vĩnh Niên vô cùng không nỡ đi ra khỏi phòng, mặc dù ông cũng muốn nói chuyện thêm một lúc với con gái, nhưng ông biết, chắc chắn vợ mình càng không nỡ xa con gái, nên dứt khoát để lại không gian cho hai mẹ con họ.

Lưu Mỹ Vân nhìn thấy em trai bị ba mình túm ra ngoài một cách không tình nguyện, lập tức hỏi Chu Tuệ Như: "Mẹ, quần áo Bác Văn làm sao vậy? Bây giờ trời đang rất lạnh, tại sao lại mặc ít như thế?"

"Đều tại mẹ." Chu Tuệ Như thở dài, vốn không định nói những chuyện phiền lòng này, nhưng nhìn thấy con gái lại không nhịn được, tự trách nói: "Thắt lưng của mẹ không thể cử động, ba con lại phải quét dọn nhà vệ sinh, lúc trưa mẹ sai nó đến hợp tác xã mua một hộp diêm về, kết quả đi trên đường thì té xuống vũng nước. Bây giờ nó cao lớn hơn, cũng chỉ còn lại một bộ quần áo dày như vậy là có thể mặc được."

"Mẹ, mẹ nói thật cho con biết, cho dù em trai con cao lớn, tháo sợi bông ra cũng có thể thay đổi kích thước, tại sao chỉ còn một bộ quần áo dày kia được."

Nếu như cô là nguyên chủ, chắc chắn Chu Tuệ Như nói cái gì cô sẽ tin cái nấy, nhưng bây giờ cô không phải.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, lúc trước Lưu Vĩnh Niên và Chu Tuệ Như đều là công nhân viên chức chính thức của trường đại học, điều kiện sinh hoạt và tiền lương đều không thấp, mặc dù sau này gia đình tuột dốc, cắt tiền lương và bị đuổi ra khỏi ký túc xá của công nhân viên chức, nhưng trước kia những bộ quần áo đó đều mang ra ngoài hết.

Nhất là khi nguyên chủ về nhà vào năm ngoái, quần áo mà bọn họ mặc ít nhất vẫn có thể chống rét, nhưng bây giờ, không chỉ Lưu Bác Văn ăn mặc mỏng manh, mà quần áo trên người hai vợ chồng Lưu Vĩnh Niên cũng chẳng được hai lạng bông.

Chu Tuệ Như thở dài một tiếng, cảm thấy lần này con gái trở về thật sự rất khác lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.