[Thập Niên 70] Mẹ Ruột Xinh Đẹp

Chương 39



Ở kiếp sau khi cô chạy nghiệp vụ từng nghe người ta nói, cuối tháng 11 năm 68 cũng chính là tháng trước, bên trên phát hành tem "Núi sông cả nước một dải hồng", kết quả vừa phát hành không lâu thì bởi vì nguyên nhân bản đồ trên tem không chính xác nên ngừng phát hành.

Cho dù bên trên yêu cầu thu hồi nhưng có vài nơi đã bán ra trước cho nên vẫn có một phần nhỏ tem lưu truyền bên ngoài, mà chính một phần nhỏ này trong cuộc đấu giá ở kiếp sau, một tập tem “Núi sông cả nước một dải hồng” của bộ tem tứ giác có giá trị bán đấu giá gần trăm vạn.

“Đồng chí, tôi muốn mua tem.”

Lưu Mỹ Vân nhanh bước đi đến, giọng nói có chút vội vàng.

“Tám phân tiền một tấm” Nhân viên công tác cũng không buồn ngước mắt mà trực tiếp kéo ngăn kéo ra, rút từ bên trong tiện tay ra một tệp tem đỏ chói, vừa chuẩn bị xé ra thì quầy hàng trên truyền tới một giọng nói vang dội, khiến cô giật nảy mình.

“Đừng xé, tôi muốn toàn bộ!”

Lưu Mỹ Vân cảm giác giọng nói của mình đều đang run rẩy, hai mắt nhìn chằm chằm vào tem tứ giác nguyên vẹn trong tay người ta, nhịp tim đều đập nhanh hơn vài nhịp.

Một trăm vạn đó!

Mặc dù kiếp trước cô dựa vào nỗ lực của bản thân ký vài tờ đơn cũng có thể kiếm tiền như thế, nhưng đây là nhặt không đó! Trong lòng kích động vô cùng, với tiền bỏ lao động ra mới có thì hoàn toàn không có cách nào so sánh được.

Lưu Mỹ Vân cảm thấy tâm trạng của mình lúc này chắc hẳn chỉ có người trúng vé số mới có thể hiểu được.

“Kêu cái gì mà kêu, dọa chết người ta rồi.” Vẻ mặt nhân viên công tác không kiên nhẫn, trực tiếp đập tem lên trên quầy, không kiên nhẫn nói: “Ba xu hai.”

Lưu Mỹ Vân trả tiền xong, lại mua thêm một lá thư bỏ tem cất vào trong túi, hoàn toàn không quan tâm thái độ nhân viên công tác ra sao.

Ở trước mặt của tiền bạc rất nhiều việc đều có thể xem nhẹ.

Lưu Mỹ Vân ôm gọn một trăm vạn to lớn, tâm trạng vui vẻ khỏi phải nói.

Vừa ra khỏi bưu cục nhìn thấy em trai Lưu Bác Văn đang được Lục Trường Chinh bế, con ngươi tròn xoe nhìn mình, miệng nhỏ cong lên ngọt ngào gọi “Chị” vô cùng đáng yêu.

Cô đi đến giữ đầu tròn vo hôn mạnh lên trán cậu bé một cái, vui vẻ nói: “Đi, chị đi mua áo bông cho em.”

Mặt thằng nhóc đỏ bừng, sau khi được hôn còn tủi thân muốn Lưu Mỹ Vân bế nhóc.

Lục Trường Chinh tức giận vỗ lên mông nhóc: “Anh bế em một lúc lâu không kêu tiếng nào, chị em vừa ra liền lật mặt không nhận người, chưa từng gặp ai vô ơn như em luôn!”

Cậu em vợ mềm cứng không ăn, đến bây giờ đừng nói đến anh rể ngay cả tiếng anh đều chưa từng gọi, Lục Trường Chinh thật sự bất lực mà.

“Đưa em bế cho, anh đi lấy xe đi.” Lưu Mỹ Vân cười đón lấy Lưu Bác Văn từ trong tay Lục Trường Chinh, vẻ tủi thân trên mặt thằng nhỏ lúc này mới biến mất.

Lục Trường Chinh nhìn thấy mà giận sôi máu, kết hợp với khuôn mặt cười làm lành của anh, lại còn ra sức, vậy mà cậu em vợ này vẫn đang tủi thân.

Dù sao thành phố Hộ là thành phố lớn, cung ứng của hợp tác xã đầy đủ hơn so với nơi khác nhiều, Lưu Mỹ Vân đã mang tiền đủ nhưng phiếu vải lại vô cùng khan hiếm. Nếu không phải có “người giàu có” Lục Trường Chinh này đi theo, phiếu vải nguyên chủ trước đây gom góp được, không nói đến mua áo bông cho Lưu Bác Văn, chỉ tự xé vải mang về làm cũng cực kỳ tốn.

“Mỹ Vân, em yên tâm, đợi sau này anh gom nhiều phiếu vải hơn rồi đưa cho em.”

Chuyến này Lưu Trường Chinh tới rất vội, trên người mang nhiều nhất chính là phiếu gạo, buổi sáng mua sữa bột và bánh quy rồi, còn có trước khi đi cô nhỏ chuẩn bị phiếu chứng minh. Nếu biết trước Lưu Mỹ Vân thiếu nhất phiếu vải thì trước khi anh ra ngoài đã tìm chiến hữu đổi nhiều hơn chút.

“Vâng!” Lưu Mỹ Vân cười gật đầu: “Thế sau này em xé vải làm quần áo cho anh.”

Tiêu tiền và phiếu của người ta, Lưu Mỹ Vân lại bắt đầu an ủi người ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.