[Thập Niên 70] Mẹ Ruột Xinh Đẹp

Chương 47



"Đàn ông nhà bà ta ỷ vào công việc, xâm chiếm tài sản quốc gia, làm hao lông cừu của xã hội chủ nghĩa, hành vi như vậy là đáng xấu hổ. Kiên quyết không được làm."

Đùng đoàng, lời nói của Lưu Mỹ Vân như một quả đạn tạc, đột nhiên ném lên nhà của bà lão.

Khiến cho đôi mắt cô con dâu đứng bên cạnh bà lão mở lớn, phía sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Ngay cả hai nhân viên công tác cũng nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét thẳng tới người bà lão.

"Cô nói hươu nói vượn cái gì thế, làm gì có chuyện ngày nào nhà chúng tôi cũng được ăn thịt? Cái đồ lẳng lơ này, còn nói bậy nữa, cẩn thận tôi xé rách miệng cô." Bà lão bị ánh mắt của người qua đường nhìn tới mức run run, cũng không cần con dâu đỡ mà tự mình đứng dậy.

"Đúng vậy, nhà của tôi hơn nửa năm nay không được ăn thức ăn mặn rồi, đồng chí, anh cũng không thể nghe một mình cô ta nói bừa, không phải chỉ là một cái áo bông thôi sao, chúng tôi về lấy là được." Phụ nhân bên cạnh ý thức được Lưu Mỹ Vân không phải là một người dễ chọc, làm không tốt, còn dẫn lửa đến nhà bà ta, liền nhanh chóng nháy mắt với bà lão.

Nhưng bà lão kia đã làm mẹ nhiều năm rồi, sao có thể bị con dâu nói làm gì là làm đấy được, cũng không hiểu được chuyện như vậy, vừa nghe thấy con dâu nói muốn trả áo bông lại thì không làm, mạnh tay bóp con dâu "Ăn nói vụng về lại ngu xuẩn” này một cái: "Trả cái gì mà trả, cô ta nói nhà của chúng tôi ăn thịt, nhà của chúng tôi liền thực sự thành ngày nào cũng ăn thịt rồi đấy à. Con cáo tinh này, muốn đổ oan cho nhà tôi, lương tâm đi đâu rồi hả. Mọi người mau bắt cô ta lại."

"Đồng chí, nhà bà ta ngày nào cũng ăn thịt không phải do tôi nói, mà do cháu trai bà ta nói ra, không tin các người có thể đi hỏi thử xem." Lưu Mỹ Vân nhìn vào hướng phòng đang có cậu bé mập mạp bị giam giữ.

Lục Trường Chinh nhận được ánh mắt ám thị của Lưu mỹ Vân, đưa Lưu Bác Văn cho cô, còn bản thân nhảy vào trong phòng, lấy băng ghế, bàn ở phía sau cửa ra, rồi đưa cậu bé mập ra ngoài.

Cậu bé mập đã sớm bị dọa cho ngơ ngẩn, nhào vào lòng bà lão, bắt đầu khóc hu hu, miệng còn dính miếng kẹo, cậu bé sợ khóc làm rơi mất nên cũng không dám mở to miệng.

"Cháu ngoan của bà, nói cho bà nội biết, cô ta bắt nạt cháu thế nào." Bà lão ôm cháu mình lên, vô cùng đau lòng, còn bắt đầu dụ dỗ cháu trai mình nói bậy về Lưu Mỹ Vân.

Nhưng hôm nay không biết làm sao, bình thường cháu trai nghe bà lão nói chuyện bây giờ lại không chịu phối hợp, còn vừa liếm vết kẹo nơi khóe môi, rầm rì bên cạnh, cũng không dám liếc nhìn Lưu Mỹ Vân và Lục Trường Chinh một cái.

Bà lão cảm thấy sốt ruột, nghĩ đến chuyện cháu mình bị Lưu Mỹ Vân bắt nạt, trong lòng càng tức giận.

“Nếu cháu trai tôi bị làm sao, tôi không để yên cho cô đâu." Bà lão chỉ vào Lưu Mỹ Vân uy hiếp.

Lưu Mỹ Vân không thèm để ý, cười cười nói: "Hay để tôi tới hỏi xem."

"Lại đây, nào, Vương Cẩu Đản, nói cho mọi người biết có phải ngày nào nhà em cũng được ăn thịt không?" Lưu Mỹ Vân cúi người, cưởi tủm tỉm, âm thanh cất lên tuy nhẹ nhàng, nhưng ai cũng nghe thấy.

Vương Cẩu Đản bị Lưu Mỹ Vân nhìn chăm chú, rụt cơ thể lại, lại nhìn thấy có hai người hung ác mặc quần áo lao động nhìn chằm chằm vào mình, cậu bé sợ tới mức hai chân mềm nhũn ra, òa khóc: "Không phải ngày nào em cũng được ăn thịt."

Bà lão cùng với mẹ của Vương Cẩu Đản thở phào nhẹ nhõm, đang đắc ý, lại nghe thấy Vương Cẩu Đản hét lên một câu: "Cách ngày lại ăn một lần, không phải ngày nào cũng ăn. Xin các người, sau này đừng bắt em nữa, về sau, không bao giờ… em ăn nữa... Cũng đừng bắt ba em, hu hu."

"Vương Cẩu Đản." Bà lão cùng với phụ nhân tức giận, đi lên bịt miệng cậu bé lại.

Đáng tiếc, không còn kịp nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.