"Tên súc sinh này..." Diệp Thư Quốc nắm chặt tay, hốc mắt do hoe, hung dữ định quay người đi ra ngoài: "Anh đi tính sổ với chúng, lần này không đánh ông ta vào viện thì anh là thằng khốn!"
"Này!" Lưu Trân vội vàng ngăn cản.
Diệp Thiển Hâm nhìn hai người họ giằng co, buông tay Tống Phượng Chi, đau đầu đi tới kéo họ ra khỏi phòng bệnh.
"Đừng làm amT còn có bệnh nhân khác." Diệp Thiển Hâm nhìn Diệp Thư Quốc: "Anh cả bình tĩnh nào, anh đánh ông ta vào viện thì thế nào? Ông ta còn trẻ, bị thương cũng chẳng đau chẳng ngứa, ngược lại anh làm ầm lên còn bị nhốt vào trại tạm giam, anh quên hồi ông nội mất ông ta không đến, chuyện anh đến tìm ông ta đã báo cảnh sát thế nào rồi à?"
"Vào thì vào!" Diệp Thư Quốc hận thù nói: "Lần này anh không tha cho ông ta, cho dù có vào, anh cũng phải..."
"Được rồi!"
Diệp Thiển Hâm hít sâu một hơi, xoa xoa giữa mày, bất lực nói: "Làm ầm lên như vậy thì chắc chắn sức khỏe bà nội càng yếu, em còn tức hơn anh nhưng đánh người không giải quyết được vấn đề, trước mắt cứ bình tĩnh đã, chúng ta phải nghĩ cách khiến ông ta hoàn toàn kiêng dè, còn phải cho ông ta một bài học."
Diệp Thiển Hâm đã trải qua kiếp trước, cô tức giận hơn bất kỳ ai nhưng càng tức giận thì đầu óc càng dễ bị che mờ.
Cô sợ rằng đây thực ra là một cái bẫy của Diệp Khánh An, mục đích là chọc giận anh cả, sau đó ông ta sẽ có lý do đòi tiền bồi thường.
"Anh bình tĩnh nào, cái đầu nóng nảy của anh, đấu lại được với Diệp Khánh An sao?" Lưu Trân giữ chặt cánh tay Diệp Thư Quốc, thế nào cũng không chịu buông ra.
Diệp Thư Quốc bình tĩnh lại một lúc lâu, mới từ từ mở miệng: "Em gái, em có chủ ý gì không?”
"Bây giờ đầu óc em cũng rối bời, để em nghĩ đã rồi nói sau."
Lúc này, cảm xúc của Diệp Thiển Hâm lên xuống quá lớn, đầu óc choáng váng: "Em ngồi một lát, chị dâu vào trông bà nội trước, anh cả đi cùng em”
"Được. Lưu Trân vô thức nghe theo sự sắp xếp của Diệp Thiển Hâm, ngay cả Diệp Thư Quốc cũng ngoan ngoãn ngôi xuống.
Không biết từ lúc nào mà trụ cột của cả nhà lại trở thành Diệp Thiển Hâm, Diệp Thư Quốc nhận ra điều này, nhìn cô em gái nhỏ hơn mình mười tuổi mà cúi đầu hổ thẹn.
"Hâm Hâm, em lớn rồi, bà nội nói đúng, em thông minh hơn anh, hơn nữa còn bình tính khi gặp chuyện."
Diệp Thiển Hâm không nói gì, thật ra cô đã nên trưởng thành từ kiếp trước rồi nhưng trước kia quá hưởng thụ sự bảo vệ của những người xung quanh, không muốn đối mặt với cuộc sống thực tế.
"Anh cả, em có một chủ ý." Im lặng một lúc, Diệp Thiển Hâm lên tiếng: "Ngày mai chúng ta báo cảnh sát trước, nói là Diệp Khánh An đến đe dọa bà nội đòi tiền, hơn nữa còn từ chối chu cấp tiên dưỡng lão cho bà nội."
"Tiên hôi thối của ông ta, cho bà nội cũng không cần." Diệp Thư Quốc tức giận nói.
Diệp Thiển Hâm cau mày: "Anh nghe em nói này, trong quy định pháp luật, con cái có nghĩa vụ chu cấp cho cha mẹ, đặc biệt là bà nội đã lớn tuổi như vậy, sẽ cấu thành tội bỏ rơi, có thể cưỡng chế bắt giữ."
"Chết tiệt." Diệp Thư Quốc chửi thê một câu, sau đó vội vàng che miệng lại, rồi lại lộ ra vẻ ghê tởm: "Vậy sau này chúng ta còn phải đưa tiên cho Diệp Khánh An sao?”
"Không cần." Diệp Thiển Hâm giải thích: "Tiền cấp dưỡng có thể trả một lần, mấy năm trước khi ông ta ra khỏi nhà đã lấy đi không ít tiền, số tiền đó vốn là ông bà nội để lại cho chúng ta, đến lúc đó chúng ta có thể nói đã đưa rồi, hơn nữa ông ta còn chưa nghỉ hưu."