Hai anh em vừa nói vừa rẽ ra khỏi ngõ nhà tập thể.
"Diệp Thiển Hâm?" Diệp Xuân Yến tình cờ đi tới, theo bản năng gọi một câu, sau đó vội vàng nói: "Anh Thư Quốc khỏe chứ, hai người... sao lại ở đây?"
Diệp Thư Quốc hừ lạnh một tiếng: "Hình như không liên quan đến cô thì phải."
Diệp Thiển Hâm không để ý đến cô ta nhưng lại liếc nhìn người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt bên cạnh Diệp Xuân Yến.
"Đi thôi anh cả."
Diệp Thiển Hâm coi Diệp Xuân Yến như không tồn tại, đợi đi xa hơn một chút, cô mới hỏi: "Người bên cạnh Diệp Xuân Yến vừa nãy trông quen quen, anh cả từng gặp chưa?"
Diệp Thư Quốc nhớ lại một chút: "Hình như tên là Vương Lệ Dung, trước đây có một nhóm côn đồ đánh nhau ở ngoài ngõ nhà mình, trong đó có cô ta, lúc đó am lắm, tên câm đầu còn bị kết án mấy năm vì tội cho vay nặng lãi."
Diệp Thiển Hâm nhíu mày, im lặng.
Trong nguyên tác, đã sắp đến lúc Diệp Xuân Yến vào đoàn văn công rồi, đáng tiếc là Nghiêm Vệ Đông bị bắt, nếu không thì sau khi cô ta vào đó, Nghiêm Vệ Đông sẽ mượn cớ công việc để tiếp cận cô ta.
Theo ấn tượng, nữ chính Diệp Xuân Yến trong nguyên tác là một người phụ nữ hội tụ mọi phẩm chất tốt đẹp, lương thiện, có lòng bác ái, lại còn căm ghét cái ác, sao lại quen thân với một tên côn đồ như vậy... Chẳng lẽ Diệp Xuân Yến muốn vay nặng lãi?
Sau khi Diệp Xuân Yến và Vương Lệ Dung vào ngõ nhà tập thể, Vương Lệ Dung vẫn không quên ngoái đầu nhìn lại.
"Hai người kia là con của riêng của cha cô đúng không, chậc, nhìn cái bộ dạng ăn mặc sang chảnh kìa, cô không có tiền thì đi tìm họ mà xin."
Diệp Xuân Yến khó chịu nhíu mày: "Chuyện nhà chúng tôi không nói rõ với cô được, lát nữa tôi ve nhà lấy nốt ba mươi đồng còn lại cho cô, tiền lãi thì tính sáu mươi."
Vương Lệ Dung bĩu môi: "Tôi nể tình hàng xóm trước đây mới tính lãi ít cho cô đấy, cô tốt nhất là nhanh chóng lấy tiền, nếu không tôi cũng không dễ ăn nói với họ." "Vâng, biết rồi."
Nhưng chưa kịp để hai người vào nhà tập thể thì ở bên ngoài tường đã thấy khói đen bốc lên.
Diệp Xuân Yến thấy khói bốc lên ở hướng nhà mình liền vội vàng chạy vào, quả nhiên, cửa nhà cô ta mở toang, em trai Diệp Thư Lương đứng không xa, che mắt khóc.
"Thư Lương, mẹ đâu? Hôm nay mới về nhà mà sao nhà lại cháy rồi?"
"Cô còn mặt mũi về đây à?" Lữ Mộng Nga đi vào bếp lấy xô xách nước, sau khi hất nước trong xô vào nhà, bà ta quay người giơ tay tát Diệp Xuân Yến một cái.
"Chát." một tiếng, Diệp Xuân Yến còn chưa kịp phản ứng thì trên mặt đã han rõ vết hằn của bàn tay.
Từ khi Diệp Xuân Yến hiểu chuyện, cô ta chưa từng bị cha mẹ đánh, cho dù những năm này vẫn không có việc làm thì Lữ Mộng Nga nhiều nhất cũng chỉ nói mắng cô ta.
Cái tát này khiến Diệp Xuân Yến choáng váng, đầu óc cô ta choáng váng, mũi cay cay, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Diệp Thư Lương đang khóc lớn bên cạnh lúc này cũng nín khóc, quay đầu nhìn Diệp Xuân Yến, chớp chớp mắt, không biết phải làm sao.
"Mẹ, sao mẹ lại đánh con?" Diệp Xuân Yến nghẹn ngào hỏi bà ta.
"Sao à?" Lữ Mộng Nga chống nạnh, một tay giơ xô gỗ trên tay: "Tao còn muốn đập chết cái đồ bất lương vô lương tâm như mày nữa, tao vất vả nuôi mày lớn như vậy, mày thì hay lắm, khuỷu tay hướng ra ngoài, cấu kết với cha mày cùng với người ngoài bắt nạt tao."