Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 132: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi - Chương 132



Trại tạm giam.

Cách song sắt, Lữ Mộng Nga trừng mắt đầy oán hận nhìn Diệp Khánh An bị còng tay vừa đi ra, Diệp Xuân Yến đứng bên cạnh bình tĩnh hơn nhiêu nhưng vẻ mặt mệt mỏi, rõ ràng là cả đêm qua không ngủ.

"Liên lạc được chưa?" Diệp Khánh An vừa ngôi xuống đã hỏi bà ta.

Lữ Mộng Nga: "Con gái ngoan của anh căn bản không nghe điện thoại, tôi canh ở ủy ban khu phố của bọn họ cả buổi, định đến bệnh viện nhưng lại sợ bọn họ nói dọa mẹ anh nên mới không đi."

Diệp Khánh An sốt ruột: "Vậy thì cô cứ đứng ở cửa bệnh viện, tôi không tin là không tìm được no.

"Tôi dám sao?" Bị ông ta quát như vậy, Lữ Mộng Nga tủi thân đến mức suýt khóc: "Cửa bệnh viện có bảo vệ, Diệp Thiển Hâm lại lắm mưu nhiều kế như vậy, lỡ nó nói tôi là kẻ gây rối thì tôi sợ bị đánh."

Tối hôm qua Lữ Mộng Nga và Diệp Xuân Yến suy nghĩ rất lâu mới cảm thấy có gì đó không ổn.

Diệp Thiển Hâm không hiểu sao lại đến tận cửa, vừa bịa chuyện vừa tặng quà, không thể chỉ là để phá hoại quan hệ gia đình của họ, dù sao thì lúc đó Diệp Khánh An đã ở trong trại tạm giam rồi, phá hoại thì họ cũng không đánh nhau được.

Hơn nữa Diệp Thiển Hâm vừa di thì dây điện trong nhà đã chập cháy, quá trùng hợp.

Sáng nay Lữ Mộng Nga đến kể lại đầu đuôi sự việc cho Diệp Khánh An, Diệp Khánh An một mực khẳng định chắc chắn là Diệp Thiển Hâm đã phóng hỏa, vì vậy đã bảo Lữ Mộng Nga đi tìm Diệp Thiển Hâm đối chất.

"Nó dám đến trường tôi thì cô cứ đến nhà máy dệt len của bọn họ mà làm loạn." Diệp Khánh An nắm chặt tay: "Tôi cũng khiến nó mất việc."

Diệp Xuân Yến mặt đầy vẻ chán nản thở dài: "Cha, tối qua và hôm nay con đã lật tung cả nhà lên rồi, cũng không có bất kỳ dấu vết nào của chị ta vào nhà, càng không có ai nhìn thấy chị ta vào nhà mình, không có bằng chứng thì làm loạn cũng vô ích." "Xuân Yến nói đúng, đầu óc anh đúng là ngu, mới bị nó hại vào đây." Lữ Mộng Nga phàn nàn: "Bây giờ ủy ban khu phố cứ giục chúng ta chuyển nhà, còn bắt nộp tiền, trong nhà đâu còn tiên nữa, anh mau nghĩ cách đi, tôi và con không thể ngủ ngoài đường được.

"Choang." một tiếng, cơn tức giận tích tụ từ lâu của Diệp Khánh An bùng phát, đập một cái vào mặt bàn.

Diệp Khánh An: "Chỉ biết trách móc ông già này, có ích gì không?”

"Cãi nhau cái gì? Cãi nhau nữa thì kết thúc luôn giờ thăm." An Văn cau mày đi tới.

Diệp Khánh An vội vàng nhìn vê phía An Văn: "Cảnh sát An, hôm qua cô gái báo cảnh sát đó, Diệp Thiển Hâm, đã đến nhà tôi phóng hỏa, hôm qua sau khi các cô đi, cô ta đã đến nhà tôi, cô hỏi vợ tôi, vợ tôi có thể chứng minh."

An Văn nhìn quanh một lượt: "Ông nói đến vụ cháy do chập điện ở khu gia thuộc trường cấp hai chứ gì, tôi biết vụ này, kết quả kiểm tra ghi rõ là do bình thường các ông không chú ý, dây điện gặp nước nên chập, sao lại liên quan đến đồng chí Diệp Thiển Hâm được."

Trước mặt cảnh sát, Lữ Mộng Nga thu liễm hơn nhiều, bà ta rụt cổ lại, cẩn thận nói: "Là thế này, trước khi nhà tôi cháy, cô ta đã đến một chuyến, còn nói dối là đến tặng quà cho chồng tôi, Diệp Thiển Hâm vẫn luôn oán hận cha đẻ của mình, sao có thể đến tặng quà được, chắc chắn là nhân lúc tôi ra ngoài đã cho người đến nhà phóng hỏa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.