Trong khi đó ở bên kia, cô em Uông Tiểu Phượng sau khi nghe câu tình cảm thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa, khóc lóc chạy đến lay lay cánh tay Nghiêm Vệ Đông.
"Anh Vệ Đông, những gì con tiện nhân Diệp Thiển Hâm nói có thật không? Anh đã nói với em là con tiện nhân Diệp Thiển Hâm không biết xấu hổ, cứ bám riết lấy anh, anh còn nói sau khi anh thi đỗ vào trường ở huyện sẽ cho em vào thành phố! "
"Anh không lừa em.
" Nghiêm Vệ Đông đau đầu nhìn Uông Tiểu Phượng: "Nhưng sau đó anh không yên tâm để lại đám trẻ ở trường cấp hai trong thôn được?"
"Anh nói linh tinh cái gì đấy.
"
Uông Quốc Trụ cũng đi tới, có chút thất vọng nhìn Nghiêm Vệ Đông: "Vệ Đông, cậu cứu đứa út nhà tôi, tôi luôn luôn biết ơn cậu, vì vậy mới để cậu quen Tiểu Phượng, kết quả cậu lại đối xử với con bé như thế à? Bây giờ không phải là chuyện trường học gì cả mà là cậu không chung thủy với Tiểu Phượng.
"
Dù sao Uông Quốc Trụ cũng là trưởng thôn, mặc dù trong lòng Nghiêm Vệ Đông khó chịu nhưng miệng vẫn vội vàng xin lỗi: "Chú Vương, thực ra đây là hiểu lầm, lát nữa cháu nhất định sẽ giải thích rõ ràng với Tiểu Phượng.
"
Uông Quốc Trụ: "Hừ, không cần giải thích nữa, Tiểu Phượng, con về nhà với cha.
"
Nhưng Uông Tiểu Phượng lại đẩy Uông Quốc Trụ một cái, khóc lóc nói: "Cha, đây là chuyện của chúng con, bố đừng xen vào.
"
Uông Quốc Trụ tức đến đau đầu vì đứa con gái, ông ta mở miệng nói nửa ngày mà không thốt ra được lời nào.
"Con nhóc hư hỏng này, cha lười quản mày!"
Uông Quốc Trụ khoát khoát tay bỏ đi, Nghiêm Vệ Đông thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Uông Tiểu Phượng vừa khóc vừa chảy nước mắt nước mũi đầy mặt: "Tiểu Phượng, em đừng làm ầm ĩ nữa, nhiều người nhìn lắm, em đừng có vô duyên như vậy.
"
Lại là bộ này, Diệp Thiển Hâm cười lạnh trong lòng.
Chỉ cần Nghiêm Vệ Đông gặp vấn đề thì hắn ta sẽ đổ lỗi cho người khác trước, tự đặt mình lên vị trí đạo đức cao hơn để chỉ trích và dạy dỗ người khác.
Giống như bây giờ, rõ ràng là Nghiêm Vệ Đông lăng nhăng tán tỉnh, lừa gạt tình cảm của Tiểu Phượng trước, đến miệng Nghiêm Vệ Đông lại trở thành Tiểu Phượng không hiểu chuyện, vô duyên vô cớ làm ầm lên.
Uông Tiểu Phượng bị nói như vậy, cũng thấy mơ hồ, nước mắt lưng tròng uất ức nói: "Nhưng trong lòng em sốt ruột khó chịu, em cũng không cố ý mà.
"
Nghiêm Vệ Đông thở dài, đầy giọng dạy dỗ: "Anh biết em là một cô gái tốt, không cố ý nên em đừng khóc nữa, ngoan, lát nữa anh sẽ đến giải thích với em.
"
Nhìn thấy Tiểu Phượng sắp bị lừa, Diệp Thiển Hâm vừa định mở miệng thì nhìn thấy Tiểu Phượng quay sang trừng mình một cái.
Diệp Thiển Hâm lại nhớ đến lúc nãy Tiểu Phượng cứ mở miệng là "tiện nhân", cuối cùng cũng không nhắc nhở cô ta nữa.
"Anh, chúng ta đi thôi, xem kịch xem chán rồi.
"
Diệp Thiển Hâm dừng lại một chút, lại nói: "Nghiêm Vệ Đông, sau này gặp mặt hãy tôn trọng nhau một chút, chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.
"