"Không phải." Ngô Thúy Bình hiếm khi cũng ghé lại: "Tôi vừa nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng rụt re lắm, giọng nói nhỏ đến mức tôi phải áp sát tai vào mới nghe thấy."
Trịnh Ái Quốc vừa nói vừa nhìn Quách Hiểu Như một cái: "Nhưng như vậy cũng nhát quá rồi, trông ba chúng ta có đáng sợ lắm không, hay là nhà máy của chúng ta quá đáng sợ... Có phải trong lòng cô ấy có ma gì không..."
"Đừng bàn tán về lung tung đồng chí khác." Ngô Thúy Bình nghe không được, ngắt lời suy đoán của Trịnh Ái Quốc.
Lúc này Diệp Thiển Hâm lại nhìn Quách Hiểu Như nhiều hơn hai lần.
Bốn người này là do họ cùng nhau chọn ra, những người khác chỉ học qua khóa vẽ tranh hiện đại, hoặc là trước đây từng có kinh nghiệm làm việc ở xưởng may, chỉ có Quách Hiểu Như là sinh viên thực thụ học khoa thiết kế của trường đại học công nông binh, cũng chỉ có sơ yếu lý lịch của cô ấy mới vẽ đàng hoàng những tác phẩm thiết kế trang phục trước đây của cô ấy ở trường.
Một nữ đồng chí rất thực tế, lại có năng lực, chỉ cần xem phản ứng ứng biến của cô ấy một lát nữa xem thế nào.
Bài thi thiết kế lân này Diệp Thiển Hâm ra đề là trường tiểu học sẽ tổ chức đại hội thể thao, thiết kế cho trường bộ đồng phục thể thao và cờ hiệu hoạt hình.
Trịnh Ái Quốc xem đề xong không nhịn được lại ghé lại: "Tiểu Diệp, đề này của cô có phải hơi đơn giản rồi không, tôi cũng vẽ được."
"Không thể quá khó, dù sao chúng ta cũng không phải nhất thiết phải tìm người có kinh nghiệm nhưng cũng không tính là đơn giản." Diệp Thiển Hâm dừng lại một chút, muốn giải thích nhưng lại không nói tiếp.
Ngược lại là Ngô Thúy Bình ở bên cạnh hiểu ý của Diệp Thiển Hâm: "Cậu lắm lời thế, lát nữa có kết quả rồi cậu sẽ biết."
Năm người ngồi vào bàn đơn đã sắp xếp trước, thời gian là một giờ.
Lưu Chấn Cương là người hoàn thành đầu tiên, hắn nhìn trái nhìn phải, vừa ngẩng đầu lên thì Trân Mãn Thương đã dùng tay che bài thi lại.
"Xì, ai thèm xem." Lưu Chấn Cương vừa nói vừa đứng dậy nộp bài thi cho Diệp Thiển Hâm.
Diệp Thien Hâm nhận lấy xem qua, gật đầu hài lòng: "Vê nhà chờ thông báo đi, không có gì bất ngờ thì thứ hai tuân sau có thể đi làm, nhớ là chín giờ sáng, đừng đến muộn."
"Nhanh thế đã có kết quả rồi sao? Xác định nhận tôi ư?" Lưu Chấn Cương trợn tròn mắt như mắt trâu: "Tôi còn tưởng phải đợi đến ngày mai gọi điện thông báo mới biết kết quả chứ."
"Xác định." Diệp Thiển Ham gật đầu khẳng định.
Trân Mãn Thương khinh thường đảo mắt: "Một trợ lý thì cần gì năng lực, ai cũng làm được, có gì mà phải ngạc nhiên."
Diệp Thiển Hâm nhìn chằm chằm Trân Mãn Thương nửa giây, nhàn nhạt nói: "Cũng không phải ai cũng làm được, chúng tôi coi trọng đồng chí Lưu Chấn Cương không ngại vất vả, còn biết tiếp tục học tập, thái độ nghiêm túc, nếu anh cạnh tranh với anh ấy để làm trợ lý, chúng tôi vẫn ưu tiên chọn đồng chí Lưu Chấn Cương."
Mắt Lưu Chấn Cương sáng lên, liên tục nói cảm ơn, đi đến bên cạnh Trân Mãn Thương, còn không quên hừ một tiếng đắc ý.
"Ai thèm làm trợ lý..." Trần Mãn Thương lam bẩm một câu: "Cho tôi tôi cũng không làm.”
Trong lúc nói chuyện, bốn người còn lại cũng lần lượt vẽ xong bản thiết kế.
Bốn bản thiết kế đặt cạnh nhau, Diệp Thiển Hâm xem xong lập tức đưa cho Ngô Thúy Bình, hai người trao đổi nhỏ một lúc, đưa ra kết quả thống nhất.
"Đồng chí Hàn Bình, anh có thể giải thích ý tưởng của anh không?"