Lần này Nghiêm Vệ Đông rất tự tin, những thứ đào được ở sau núi rất nhiều, cộng cả bình lọ các loại cũng phải có đến cả nghìn cái.
Trước khi đào được đồ vật có quy mô lớn, đã có không ít thôn dân nhặt được đồ ở trong sông.
Mà hắn ta chỉ lén lấy đi mười mấy cái mà thôi, căn bản không thể có người phát hiện ra, cho dù có phát hiện ra, hắn ta cũng hoàn toàn có thể nói là trước đó đã nhặt được, không biết thứ này là đồ cổ, vì vậy mới nghĩ đến chuyện đem đi bán.
Hơn nữa, ngoài số đồ hắn ta lén mang về nhà, trong tay thôn dân còn có không ít đồ nhặt được trước đó.
Nghiêm Vệ Đông lấy được tiên từ Diệp Xuân Yến, trở ve thôn Hướng Dương, tìm một cái giỏ tre, đậy quần áo che chắn cẩn thận rồi mới ra khỏi cửa.
"Nghiêm Vệ Đông, anh rảnh rỗi không có việc gì đến đây thu gom hũ muối của chúng tôi làm gì?”
"Đúng vậy, còn năm hào hai cái, bên ngoài giá này có thể mua được hũ tốt hơn rồi, tôi không tin là anh muốn làm việc tốt đâu."
Nghiêm Vệ Đông vừa lấy tiền từ trong túi ra, vừa vội vàng nhét hũ vào giỏ tre của mình.
Nghiêm Vệ Đông: "Này các bà con, mọi người cứ yên tâm, chỉ vài cái hũ thôi, tôi cũng không thể câm đi làm chuyện xấu được, thực ra là tôi có một người bạn học, cha anh ấy thích nghiên cứu mấy cái hũ gốm này, muốn tôi giúp tìm mấy cái có niên đại lâu một chút về."
"Thật vậy sao? Những thứ này trước đây nhặt được trên núi, có thể bán được tiền không?”
"Tôi nghe người ta nói, thứ này có thể là đồ cổ, nếu là đồ cổ thì có phải sẽ bán được nhiều tiên không."
"Tôi nói chắc chắn là thật nhưng thứ này vẫn chưa được tính là đồ cổ." Nghiêm Vệ Đông giải thích một cách nghiêm túc: "Nếu thật sự là đồ cổ, sau núi đào được nhiều như vậy, cứ nói là báo cáo lên để chính phủ quản lý, sao chính phủ không cử người đến? Nhiều nhất cũng chỉ là đồ của năm mươi năm trước thôi, nếu mọi người không bán cho tôi, để ở nhà cũng chẳng có ai cần." Bi Nghiêm Vệ Đông lừa gạt hai vòng như vậy, không ít người trong thôn cũng không nghĩ nhiều nữa, ai có hũ gốm đều mang đến tìm Nghiêm Vệ Đông đổi tiền.
Dù sao thì kiếm thêm được một ít cũng tốt hơn.
Đến ngày hôm sau, trời chưa sáng Nghiêm Vệ Đông đã ôm giỏ tre vào thành phố.
Hắn ta đã liên lạc với người mua từ trước, đến nơi, rất nhanh đã giao dịch xong.
Hắn ta dùng khoảng mười đồng để thu mua hũ, bán ra đến tay hắn ta tổng cộng được ba mươi đồng.
Thực ra Nghiêm Vệ Đông rất rõ ràng, nếu đợi thêm vài năm nữa mới đem những cái hũ gốm này ra bán, tiên sẽ chỉ nhiều hơn nhưng bây giờ hắn ta không thể đợi lâu như vậy được nữa.
Cuộc sống ở nông thôn khó khăn, không có tiền, lại còn bị người ta chèn ép, hắn ta chỉ có thể nghĩ cách kiếm chút tiền trước, cải thiện cuộc sống, dù sao bây giờ hắn ta đã có đường kiếm tiền, tiền có thể sinh ra tiền.
Nắm chặt ba mươi đồng tiên, Nghiêm Vệ Đông vui vẻ rời đi, còn hẹn với người ta, hai ngày nữa sẽ tiếp tục giao dịch.
Quân khu.
Buổi chiều, Diệp Thiển Hâm và Ngụy Hương Hương cùng nhau ăn cơm xong, ngồi trong văn phòng trò chuyện.
Lúc đầu Âu Dương Ngọc còn hơi lo lắng: "Một lát nữa chủ nhiệm Chu đến, thấy hai chúng ta đến nói chuyện thì có thấy phiên không nhỉ."
Diệp Thiển Hâm xem giờ: "Còn sớm mà, tuy chị Chu Lệ không thích ồn ào nhưng chỉ có ba chúng ta thôi."