Diệp Thiển Hâm trò chuyện với cậu ta một lúc lâu nhưng phần lớn thời gian đều là cậu ta tự nói một mình, tuy nhiên Diệp Thiển Hâm không thấy phiền, ngược lại còn nghe như nghe kể chuyện vậy.
"Có thể im miệng không, tôi còn muốn nghỉ ngơi."
Tôn Xảo Lệ quay đầu lại, trừng mắt nhìn Khương Quốc Vũ.
Khương Quốc Vũ: "Chúng tôi cũng không nói to mà, không phải Lưu Thành bên cạnh cô vẫn ngủ ngon lành sao, chúng tôi nói còn chưa to bằng cô hét lên một câu."
Dường như để chứng minh lời nói của Khương Quốc Vũ, Lưu Thành đang ngủ bên cạnh tỉnh dậy, rất không hài lòng nhìn Tôn Xảo Lệ.
Lưu Thành: "Cô hét một tiếng làm tôi tỉnh giấc."
Tôn Xảo Lệ: "..."
Diệp Thiển Hâm bật cười, đang định nói mình cũng muốn nghỉ ngơi một chút thì Khương Quốc Vũ ngáp một cái.
"Chị, em sang bên kia ngủ một lát, chị cũng nghỉ ngơi đi, chúng ta không chấp nhặt với người vô học.
"Ừm ừm, được."
Diệp Thiển Hâm cười đồng ý, nhìn Tôn Xảo Lệ trợn mắt quay đi, bản thân cũng thấy hơi buồn ngủ, kéo rèm cửa sổ xuống, cũng ngủ thiếp đi.
Khoảng hai giờ sau, khi Diệp Thiển Hâm tỉnh dậy, xe khách đã rời khỏi quốc lộ, dần dần có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng xung quanh.
"Đến Bắc Kinh rồi."
Cổ Hưng Quốc đánh thức những người đang ngủ, nói: "Đi thêm khoảng một giờ nữa là đến bến xe, lúc đó nếu có người đến đón trước thì có thể xuống xe, không có người đón thì có thể đi theo xe, có thể đưa các bạn đến tận nơi."
"Có người đến đón tôi." Diệp Thiển Hâm giơ tay lên: "Không cần quan tâm đến tôi, cứ đưa tôi đến bến xe là được."
"Cháu cũng vậy." Khương Quốc Vũ nói: "Lát nữa chú của cháu sẽ đến đón cháu."
Cổ Hưng Quốc nhìn sang bên cạnh: "Hai người thì sao?" Tôn Xảo Lệ và Lưu Thành đều lắc đầu, tỏ ý không có ai đến đón.
Cổ Hưng Quốc: "Tiểu Diệp, cô và Khương Quốc Vũ đều đến Học viện Mỹ thuật, cũng tiết kiệm được một đoạn đường, còn trường của hai người, một ở phía nam, một ở phía bắc, thế này nhé, oẳn tù tì, ai thắng thì đưa trước."
"..." Tôn Xảo Lệ bĩu môi: "Chắc chắn là đưa tôi trước."
"Công bằng mà nói, vẫn nên oan tù tì đi."
Cổ Hưng Quốc kiên trì, Tôn Xảo Lệ đành phải ngoan ngoãn oan tu ti ván đầu tiên Tôn Xảo Lệ thua liền làm am lên đòi ba ván thắng hai, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thắng được, chỉ có thể cúi đầu trước ánh mắt đắc ý của Lưu Thành.
Khi xe khách đến bến xe thì đã gân sáu giờ tối.
Trời tối dân, Cổ Hưng Quốc đưa Diệp Thiển Hâm và Khương Quốc Vũ xuống xe, đưa hai người ra khỏi bến xe mới rời đi.
Vừa ra khỏi bến xe, Diệp Thiển Hâm đã nhìn thấy Diệp Minh Ngọc đang vẫy tay với mình.
"Chị hai!" Diệp Thiển Hâm gọi một tiếng, Diệp Minh Ngọc cũng đã đi tới.
Hai chị em nắm tay ôm nhau, Diệp Minh Ngọc véo má Diệp Thiển Hâm: "Sao hình như béo hơn trước khi chị đi nhỉ?"
Diệp Thiển Hâm lè lưỡi: "Chị còn nói, lúc năm mới chị không có ở nhà, bà nội nói em phải ăn hết phần của chị, ngày nào cũng cho người mang bánh bao đến nhà, em tăng mấy cân rồi."
"Chỉ mấy cân thôi mà, em vốn không béo, bà nội thế nào, tuần trước gọi điện cho bà, nghe giọng bà vẫn khỏe."
"Năm nay nhà có lò sưởi nên sức khỏe bà tốt hơn nhiều."
Hai chị em đang trò chuyện thì đột nhiên Diệp Thiển Hâm nhớ ra phía sau còn có một cậu bé.
"Khương Quốc Vũ, khi nào người nhà em đến?" Diệp Thiển Hâm vừa quay đầu hỏi vừa giải thích với chị gái: "Đây là bạn học cùng em."