Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn

Chương 5: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn - Chương 5 Chương 5



Cô vốn đang ngồi đọc sách, ánh sáng tắt ngấm khiến cô sợ hãi đến mức chui tọt vào chăn, tim đập thình thịch.

Cô định gọi Chu Hoài Thần, nhưng nghĩ lại nếu làm vậy sẽ lộ việc mình sợ bóng tối, chắc chắn rất mất mặt. Bên ngoài còn bao nhiêu người, lại toàn là chiến hữu của anh, nếu họ biết, cô sẽ trở thành chủ đề bàn tán sau lưng.

Không còn cách nào khác, cô đành cuộn mình trong chăn, nỗi sợ bóng tối khiến cô càng thêm căng thẳng. Tại sao tối thế này, chẳng có chút ánh sáng nào vậy? Thật đáng sợ.

Bên ngoài, vừa mất điện, Chu Hoài Thần đã bảo mẹ thắp đèn dầu và nến, sau đó giúp mọi người khách dọn dẹp ổn thỏa. Khi quay lại, anh nhìn căn phòng im lìm của mình, lòng thầm đoán: Có lẽ cô ấy bỏ đi rồi, giờ chắc đã rời thôn.

Không mang theo nến, anh tự rửa mặt qua loa ngoài sân, rồi bước vào phòng với một tâm trạng lạnh lẽo. Trong phòng không có chút hơi ấm nào, sự trống rỗng như càng làm anh thêm tê tái.

 

Cởi áo khoác, anh nằm xuống giường, tự nhủ: Thôi vậy, cô ấy đi cũng tốt.

Nhưng vừa nằm xuống, anh nghe thấy một giọng nói đầy oán trách vang lên từ trong bóng tối: "Chu Hoài Thần, sao giờ anh mới vào? Anh có biết em sợ bóng tối không? Anh làm chồng kiểu gì vậy…"

Cả người Chu Hoài Thần cứng đờ. Anh không nghe rõ lắm những lời sau của cô, nhưng rõ ràng cô vẫn còn ở đây.

 

Hơn nữa, cô… sợ bóng tối?

Không kịp suy nghĩ, anh bật dậy, nhanh chóng ra ngoài lấy nến và đèn dầu mang vào.

Khi ánh sáng một lần nữa tràn ngập căn phòng, anh nhìn thấy người ngồi trên giường, cuộn mình trong chăn.

Tóc cô đã bung xõa, những lọn tóc xoăn nhẹ ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn, làm nổi bật làn da ửng đỏ vì cuộn trong chăn. Đôi mắt long lanh ngấn nước, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Trái tim Chu Hoài Thần như bị siết chặt.

Anh không hiểu vì sao cảm giác này lại mạnh mẽ đến thế. Một phần nào đó trong anh muốn trách cứ: Lúc cô lén chạy trong đêm, sao không sợ bóng tối như bây giờ?

Nhưng sau đó, một ý nghĩ khác lóe lên: Khoan đã, sao cô ấy không bỏ trốn?

Trong phòng ánh nến mờ nhạt, người trên giường giọng mềm mại, lời oán trách như nũng nịu nghe khá dễ thương.

Căn phòng vốn lạnh lẽo, dưới ánh nến lay động, căn phòng tân hôn vốn đã tràn ngập không khí vui mừng lại chìm vào một bầu không khí mơ hồ khó tả.

Từ Vãn vẫn ôm chặt chăn, lời oán trách đã sớm dừng lại, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông đứng bên cửa sổ.

Anh đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, cơ bắp cánh tay và n.g.ự.c nổi rõ.

Anh ngẩng đầu lên để lộ yết hầu gợi cảm.

Nhưng sắc mặt lại ửng hồng, hơi thở thoang thoảng mùi rượu nhưng ánh mắt người đàn ông rất tỉnh táo, không nhìn ra được anh có say hay không.

"Anh không lạnh sao?"

Từ Vãn nhìn một lúc lâu mới nghiêng đầu hỏi một câu nhẹ nhàng, người này sao lại cởi hết quần áo, thật ảnh hưởng đến sự tập trung của người khác.

Chu Hoài Thần nghĩ rằng em đã nhìn anh cả buổi rồi, bây giờ mới quan tâm anh có lạnh không?

Nhưng miệng anh lại rất thành thật: "Không lạnh." Thậm chí miệng anh còn nhanh hơn một bước quan tâm cô: "Em chưa rửa mặt, có muốn rửa mặt trước không?"

Tất nhiên Từ Vãn phải rửa mặt.

Tối qua cô đi mừng sinh nhật bạn thân đến tận sáng mới về nhà, lại uống không ít rượu, hình như còn chưa tẩy trang.

Mặc dù đã xuyên không, cô vẫn luôn có cảm giác trên mặt mình vẫn còn trang điểm.

"Có!" Từ Vãn nói rồi ngồi dậy.

Chu Hoài Thần đáp một tiếng rồi thu hồi ánh mắt nói: "Em ở trong phòng đợi anh, anh ra ngoài lấy nước nóng cho em."

Nói xong, anh thậm chí còn không mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.

Từ Vãn nhìn bóng lưng rời đi, cơ bắp lưng theo động tác co duỗi đặc biệt gợi cảm, không nhịn được nhìn thêm hai lần. Thân hình này tốt hơn nhiều so với người mẫu mà bạn thân cô gọi đến hôm qua.

Nhưng tính tình của người này sao lại nóng nảy như vậy, chỉ đi lấy nước thôi mà có cần chạy nhanh như vậy không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.