Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn

Chương 59: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn - Chương 59 Chương 59



Đồng Kiến Quân cảm thấy vợ mình thật sự đã mất lý trí. Nhìn dáng vẻ bực bội của bà, ông quyết định trước tiên đi ra nhà ăn ăn cơm, đợi bà bình tĩnh lại rồi nói sau. Nhưng Ngô Thúy Hoa làm sao để ông đi dễ dàng như vậy, bà giơ tay định ngăn lại.

Tưởng vợ định ra tay như mấy lần trước mỗi khi không vui, ông vội đưa tay chặn. Ngờ đâu Ngô Thúy Hoa mất thăng bằng, ngã ngồi xuống đất.

Đồng Kiến Quân nghĩ bà lại giả vờ, không thèm để ý xách hộp cơm đi thẳng. Nhưng ông vừa bước chân ra khỏi cửa, Ngô Thúy Hoa đã rối rít làm rối tung tóc mình sau đó lao ra ngoài như người mất trí, vừa chạy vừa gào khóc:

"Đánh người! Đồng Kiến Quân đánh người!"

 

Buổi chiều, Chu Hoài Thần chạy ba lượt đến cửa hàng cung ứng, cuối cùng cũng chuẩn bị đủ các vật dụng cần thiết. Hai vợ chồng sắp xếp từng món đồ vào đúng chỗ, Từ Vãn còn làm nhãn dán riêng cho từng thứ.

Ngôi nhà vốn lạnh lẽo ngay lập tức tràn đầy hơi ấm của cuộc sống. Buổi trưa họ đã ăn bánh bao nướng, tối nay vì không quá đói, cô đề nghị nấu hai tô mì đơn giản để ăn. May mắn là trước khi đi, mẹ chồng còn đưa cho họ một hũ tương ớt cay tự làm từ vùng Dung Thành, rất hợp để ăn kèm mì.

 

Chu Hoài Thần cũng đồng ý. Anh nhanh chóng vào bếp rửa nồi, định chiên thêm hai quả trứng.

Từ Vãn thì đi theo từng bước, định phụ anh nhóm lửa.

Hai người vừa nấu xong mì, bên ngoài đã vang lên tiếng khóc lóc ầm ĩ. Từ Vãn không rõ chuyện trong khu nhà gia đình quân nhân nhưng cũng không định ra xem. Trời lạnh thế này, ra ngoài chỉ tổ chịu khổ.

Dù vậy, cô vẫn tò mò hỏi nhỏ: "Chuyện gì thế nhỉ? Không lẽ có ai đánh nhau sao?"

Nghĩ một chút, cô lại hỏi tiếp: "Ở đây chắc không có chuyện bạo hành gia đình đâu nhỉ?"

"Ở căn cứ chưa từng xảy ra chuyện như thế này." Chu Hoài Thần khẳng định.

Anh không thể nói tất cả các quân nhân đều là người tốt, nhưng đàn ông sống trong khu gia đình quân nhân tuyệt đối không được ra tay với vợ mình. Tay của quân nhân là để đánh kẻ thù, không phải để sử dụng bạo lực với gia đình.

Hơn nữa, nếu bạo lực gia đình xảy ra trong khu vực đóng quân, điều đó cũng có nghĩa là sự nghiệp quân ngũ của người đó coi như chấm hết.

Từ Vãn gật đầu. Bên ngoài, hàng xóm đã bắt đầu bước ra xem xét tình hình.

Chu Hoài Thần mang tô mì vào phòng khách. Tiếng khóc la càng rõ hơn, anh lập tức nhận ra đó là tiếng của ai. Thấy Từ Vãn còn tò mò nhìn ra ngoài, anh kéo cô ngồi xuống bàn: "Đừng nhìn nữa, không phải bạo lực gia đình đâu. Anh biết người đang làm ầm ĩ là ai."

Từ Vãn khá thích hóng hớt, nhưng không đến mức chen ra ngoài để nghe chuyện. Tuy nhiên, chồng cô nói lại là chuyện khác.

"Nói nhanh lên, chuyện là sao vậy?"

Chu Hoài Thần nhìn ánh mắt lấp lánh của vợ, biết rằng nếu không kể cô sẽ chẳng chịu ăn cơm tử tế. Dù anh không phải kiểu người thích buôn chuyện, nhưng vợ muốn nghe thì kể cũng chẳng sao, nhất là chuyện này cũng không có gì bí mật.

"Hình như là vợ của Phó đoàn trưởng Đồng của Đoàn 5 đang gây chuyện." Ở đây đóng quân một sư đoàn, chia làm sáu đoàn. Đồng Kiến Quân là phó đoàn trưởng của Đoàn 5.

Chu Hoài Thần bình thường rất bận rộn, vốn không biết nhiều chuyện về Đồng Kiến Quân. Nhưng bên cạnh anh có Tôn Hồng Vệ, một người rất hoạt bát, nói nhiều. Với hơn vạn người trong khu đóng quân, anh ta quen ít nhất một nửa.

Khi thực hiện nhiệm vụ, đôi khi phải cắm trại trong vùng hoang vu mười ngày nửa tháng. Vì tình hình bên ngoài phức tạp, họ thường thay phiên nhau gác đêm.

Tôn Hồng Vệ thường trực chung với anh, là người không thể ngồi yên lại thích nói chuyện phiếm, biết gì cũng kể. Chu Hoài Thần không buôn chuyện, nên tự nhiên trở thành người nghe lý tưởng.

Nói về Đồng Kiến Quân, cuộc đời ông ấy thực sự không suôn sẻ. Cha mẹ mất từ khi còn nhỏ, ông theo chú ruột lang bạt khắp nơi để trốn chiến loạn.

Vì không phải con ruột, ở nhà chú ông cũng chẳng được sống yên. Là con cả, ông gần như nuôi cả lũ trẻ nhà chú mình.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.