Thập Niên 70: Mỹ Tư Tư

Chương 20: Chương 20




Dù đứng đợi là vậy, nhưng cuối cùng bọn họ lại chẳng mua được gì hết.Trứng gia cầm cần phải có giỏ hoặc túi vải để đựng, dầu thì cần bình hoặc chai, về phần gạo nếp cũng không thể tay không mà cầm được.Đường Hồng Mân không có chút kinh nghiệm nào, lúc trước cô chỉ đi cùng mẹ qua vài hàng cung tiêu xã, chưa từng đặc biệt chút ý đến mấy chi tiết này.Hứa Học Quân lại càng không rõ, vì từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu anh làm chuyện này, dù gì cửa hàng thực phẩm cũng không giống mấy loại thịt, không đáng để đêm hôm khuya khoắt phải tới đây xếp hàng tranh mua, thịt thì cùng lắm mua xong liền xách theo mà đi, bởi vậy anh cũng không có chút kinh nghiệm mang đồ nào.Đôi vợ chồng nhỏ dở khóc dở cười, thấy thời gian vẫn còn sớm, lại nhớ tới vừa nãy ở nhà tập thể có nghe hàng xóm nói cửa hàng bách hóa có hàng mới, liền đi tới cửa hàng bách hóa không chút đắn đo.Cửa hàng bách hóa tựa như dấu ấn kiến trúc của phố huyện vậy, có kiến trúc một tòa ba tầng lầu, nhìn qua có chút cũ kỹ, nhưng so với mấy kiến trúc xung quanh, rõ ràng vô cùng nổi bật, phá lệ đầy kiểu cách.Tuy rằng nói là đi dạo phố, nhưng bởi vì không có phiếu, bọn họ cũng không phải chỉ nhìn qua đã mê.


Hàng xóm nói có quần áo mới, có áo bông đỏ mới toanh, màu sắc vô cùng chói lọi, nhất là khi so với mấy thứ quần áo không phải màu đen thì sẽ là màu tro hoặc là màu lam đậm khác, áo bông màu đỏ sẽ càng nổi bật hơn.Nhưng bên cạnh màu sắc bắt mắt thì chính là giá cả của áo bông đỏ, ước chừng có giá tới hai mươi đồng.Đường Hồng Mân cũng chẳng buồn hỏi quần áo có cần phiếu vải bố hay không, dù sao cô cũng không mua nổi.

Đi dạo mấy quầy bên cạnh, không thể không nói, đồ của cửa hàng bách hóa vô cùng đầy đủ, Cung Tiêu Xã hoàn toàn không thể so sánh cùng được, đương nhiên, giá cả cũng vậy.Ngày trước mua đồ ở Cung Tiêu Xã, khi không có đủ tiền trong tay, có thể dùng trứng gà để đổi.

Nhưng điều này không có tác dụng ở phố huyện, bởi vì ở đây vốn không có chỗ để nuôi gà.Đi dạo loanh quanh một vòng, hai vợ chồng tay không mà trở về, mãi tới khi ra khỏi cửa hàng bách hóa, Đường Hồng Mân mới phát hiện, hóa ra bên cạnh chính là rạp chiếu phim, bên ngoài còn dán một tấm bảng hiệu, bên trên có ghi tên phim chiếu ngày hôm nay, đó là “Đội du kích đồng bằng.”Đường Hồng Mân có nghe qua bộ phim này trước đây rồi, hình như là cuốn phim rất cũ.


Nhưng cho dù có cũ thì cô cũng chưa được xem qua lần nào, thú vui giải trí của đội sản xuất rất ít, mấy năm trước còn có hội làng, chợ phiên, mấy năm nay đến cả hội chùa cũng bị cấm luôn rồi, thậm chí cả tấm bảng diễn mẫu cũng chưa được nhìn.Do dự một lúc, Đường Hồng Mân hỏi: “Học Quân, bao nhiêu tiền một tấm vé xem phim thế?”“Tám xu?” Hứa Học Quân nói với vẻ không chắc chắn lắm.“Chúng ta ăn cơm tối xong kêu mẹ đi xem phim cùng được không?”Đầu năm nay, cho dù là trong thành phố, hoạt động vui chơi giải trí cũng ít đến đáng thương.

Như rạp chiếu phim này vậy, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới*, thi thoảng mới chiếu một bộ phim, tám chín phần vẫn là bản diễn mẫu, hôm nay có thể gặp được cuộn phim cũ “Đội du kích đồng bằng” này, xem ra vận khí khá tốt.(*): Làm ít nhưng nóng lòng muốn được lợi nhiều.Mặc dù Hứa Học Quân vốn dĩ chẳng có hứng thú gì với phim điện ảnh, nhưng thấy bộ dáng hai mắt sáng lên của vợ mình như vậy, chẳng buồn nghĩ gì nữa mà mở miệng đồng ý ngay.


Thấy cũng chẳng còn thời gian để tìm gì nữa, hai vợ chồng đành tay không trở về nhà.Trong nhà, thím Đường đang bận bịu dưới bếp một hồi, thấy có tiếng mở cửa liền tắt bếp, cọ cọ tay vào chiếc tạp dề cũ kỹ, đi tới trước của phòng bếp gọi: “Đang nấu cơm đây...!đồ đâu rồi? Bán hết rồi sao?” Thầm nghĩ, chắc là không phải đâu, sao có thể không mua nổi cái gì về như vậy?Đường Hồng Mân vội đi vào phòng bếp phụ giúp một tay, thuận tiện kể qua mọi chuyện một lần, nghĩ tới chuyện chỉ vì bản thân sơ ý mà không mua được gì về, cô vẫn còn cảm thấy rất ngại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.